Khoa Phụ Mão cũng giống Diệp Húc, đều là vu sĩ Tam Đan cảnh, cao hơn Diệp Húc tầm bảy tám cảnh giới nhỏ, luyện thành nguyên đan mà thôi.
Thiên Yêu Cung là nơi nào?
Đó là một đại phái yêu tộc cùng cấp với Hoàng Tuyền Ma Tông, đã từng xuất hiện Vu Hoàng! Mà bảy vị công chúa Thiên Yêu Cung là những hòn ngọc quý trên tay Yêu chủ Thiên Yêu Cung, sao lại có thể dễ dàng cho hòn ngọc quý trên tay dễ dàng lấy chồng được?
Mặc dù hòn ngọc quý có phải lập gia đình thì chắc chắn sẽ gả cho hào kiệt đương thời, nhân vật xuất sắc nhất, mà nhân vật như vậy chắc chắn cùng loại với cao thủ nổi tiếng của tông chủ nhất mạch Hoàng Tuyền Ma Tông, tỷ như Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực, chỉ có người như vậy, mới có thể xứng đôi với bảy viên minh châu của Thiên Yêu Cung.
Tu vi Khoa Phụ Mão tuy không kém, nhưng so với cao thủ Tam Thần cảnh trẻ tuổi như Vinh Lâm thì còn cách một khoảng quá xa.
Bởi vậy, Diệp Húc cũng thấy được Khoa Phụ Mão không hề có chút lợi thế nào.
Khoa Phụ Mão lải nhải: "Tam công chúa và ta là bạn từ thuở ấu thơ, lưỡng tình tương duyệt, quan trọng là, lại có một vị công chúa xuất giá rồi, nghe nói lão nhạc phụ của ta kia, Yêu chủ Thiên Yêu Cung, mời quần hào vì nàng ấy lựa chọn vị hôn phu. Lão nhạc phụ kia của ta, cũng không nói là vị công chúa nào sẽ xuất giá."
Diệp Húc hiểu rõ, biết anh ta lo lắng vị công chúa lựa chọn hôn phu chính là Tam công chúa mà anh ta ngưỡng mộ, bởi vậy mới lỗ mãng tính toán đến Thiên Yêu Cung cầu hôn.
Tuy nói vậy, nhưng tu vi và thực lực của Khoa Phụ Mão vẫn là một hạn chế rất lớn, lần này Thiên Yêu Cung tuyển phò mã, chắc chắn nhân tài xuất hiện lớp lớp, tài tuấn tập hợp, loại thiên tài như Úc Khánh Sơn, thậm chí cường giả Tam Dương cảnh, Tam Thần cảnh trẻ tuổi cũng sẽ không ngồi yên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phò mã Thiên Yêu Cung, có nghĩa là tài phú vô tận, Thiên Yêu cung ủng hộ, rất khó có người sẽ không động tâm, hy vọng của Khoa Phụ Mão thật xa vời.
"Lần này người xuất giá của Thiên Yêu Cung kia, hơn phân nửa là Nhị công chúa Khổng Tước."
Diệp Húc cười nói: "Cũng không phải là Tam công chúa người huynh ngưỡng mộ đâu."
"Huynh đệ, ngươi nói rất có lý."
Khoa Phụ Mão tuy miệng nói thế, nhưng lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, nhảy lên nhảy xuống, Diệp Húc cười nói: "Một khi đã như vậy, vậy tiểu đệ đi cùng huynh một chuyến, cho huynh hết hy vọng."
Khoa Phụ Mão nhẹ nhàng thở ra, cảm kích vạn phần: "Một đời người hai huynh đệ, Diệp lão đệ, ngày khác Tiểu Phượng Hoàng lấy chồng, ta cùng đi với đệ! Được rồi, chúng ta lập tức đi thôi!"
Khoa Phụ Mão mừng rỡ, lôi hắn nhảy đi như bay, nhảy xuống dưới tàng cây Phù Tang. Vài người trẻ tuổi Khoa Phụ tộc từ xa nhìn thấy hai người bọn họ, cao giọng hỏi: "Hữu Tài, các ngươi đi đâu thế?"
"Đi ra ngoài lịch luyện!" Phụ Mão trung khí tràn đầy nói.
Diệp Húc có chút khó hiểu, Yêu chủ Thiên Yêu Cung vì hòn ngọc quý trên tay mình tuyển chọn hôn phu, xem ra những Khoa Phụ khác cũng không biết, điều này sao đúng cho được?
Khoa Phụ Mão đắc ý dào dạt, cười ha ha nói: "Lão nhạc phụ đưa thiệp mời tới, mời Khoa Phụ tộc ta cũng tham gia chọn rể, tấm thiệp này bị ta chặn lại, miễn cho những tên hư hỏng trong tộc phát hiện, ào ào chạy tới. Ta giấy tấm thiệp này đi, người cạnh tranh liền ít đi vài người!"
Diệp Húc không biết nói gì: "Hữu Tài huynh, huynh thật sự là người tốt duy nhất trong Khoa Phụ tộc…"
Khoa Phụ Mão cười ha ha: "Vì huynh đệ hai sườn xuyên đao, vì hạnh phúc chung thân, đâm chính huynh đệ mình hai đao… Kỳ quái, sao đám khốn kiếp kia cũng đi theo vậy?" Anh ta trợn tròn hai mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài tên Khoa Phụ trẻ tuổi cũng nhảy như bay đi theo phía sau bọn họ.
Vài vị Khoa Phụ này đều là những tuấn tài thiếu niên trong tộc, thực lực hùng mạnh, cũng không hề thua kém hắn, thậm chí còn có Khoa Phụ đã bước vào Tam Thai cảnh.
Một người trong đó cười ha ha nói: "Tộc trưởng nhận được thiên lý truyền âm của Yêu chủ Thiên Yêu Cung, biết được thiên kim của Yêu chủ kén rể, bởi vậy lệnh cho chúng tôi cùng đi tới Thiên Yêu Cung. Hữu Tài huynh, tộc trưởng vốn định cho huynh đi cùng, nhưng nếu huynh cùng Diệp huynh đệ ra ngoài lịch luyện, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa!"
Mấy người khác cười ha ha, đi qua bên người bọn họ, nghênh ngang rời đi.
"Mẹ nó, lão nhạc phụ thật xảo quyệt, gửi thiệp mời đến thì thôi, vì sao còn vẽ vời thêm chuyện, dùng thiên lý truyền âm? Mậu Tài, các ngươi chờ ta với!" Khoa Phụ Mão hú lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Diệp Húc lắc đầu, vững vàng đi theo phía sau anh ta, thầm nghĩ: "Nghe nói Đại công chúa Thiên Yêu Cung đã đính hôn, lần này không biết vị công chúa nào xuất giá? Hơn phân nửa là quả ớt nhỏ Khổng Tước kia rồi…"
Qua hồi lâu, mọi người cuối cùng cũng nhảy xuống cây Phù Tang, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gốc đại thụ này đâm lên tận mây xanh, cự mộc che trời, đứng thẳng trong trung tâm đầm lầy Vân Mộng, đồ sộ hùng vĩ.
"Diệp huynh đệ, theo kịp chúng tôi, ngàn vạn lần đừng lạc mất!" Khoa Phụ Sơn cười nói.
Ở đây anh ta là cao thủ Tam Thai cảnh duy nhất, Khoa Phụ tu luyện tốn thời gian, mỗi một lần nâng lên một cảnh giới nhỏ đều khó khăn hơn những người khác gấp trăm lần, có thể tu luyện đến Tam Thai cảnh, đã là thành tựu không dễ rồi.
Khoa Phụ Mão cười nói: "Tốc độ Diệp lão đệ so với chúng ta còn nhanh hơn, nếu cậu ấy thi triển toàn lực, chắc chắn còn đến Thiên Yêu Cung sớm hơn chúng ta một bước ấy!"
"Không bằng đấu cước lực một hồi, xem ai tới Thiên Yêu Cung trước!" Một gã Khoa Phụ trẻ tuổi đề nghị.
Những người khác rầm rầm khen hay, đều mở chân, lao đi chỗ sâu trong đầm lầy, những Khoa Phụ đó chân dài lại chạy nhanh, trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Húc đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu, thở dài nói: "Các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ta không biết đường mà…"
Hắn tế khởi Thiên Cơ Tán, bay đi phía trước, tìm kiếm tung tích đám người Khoa Phụ Mão xung quanh, chỉ thấy từng ngọn núi lớn từ dưới chân hắn lui về phía sau, lại chỉ có thể nhìn thấy dấu chân đám Khoa Phụ lưu lại, trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Tốc độ của đám người khổng lồ này thật sự quá nhanh, ta chỉ có thể thi triển toàn lực mới có thể đuổi kịp bọn họ được!"
Thiên Cơ Tán trong tay hắn đột nhiên biến hóa, biến thành một con thuyền con, Diệp Húc đang định dùng toàn lực thúc dục, đột nhiên một làn gió thơm kéo tới, hai gã thiếu nữ hạ xuống thuyền, chỉ nghe một thiếu nữ trong đó vừa mừng vừa sợ, giòn giã nói: "Nhị tỷ, đây là thuyền con của Diệp sư huynh mà muội nói đi? Sư huynh, huynh đây là định đi đâu?"
Diệp Húc cẩn thận nhìn, hai vị thiếu nữ ở trên thuyền hắn cũng là hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, Phượng Yên Nhu áo trắng như tuyết, Khổng Tước áo đỏ hơn lửa, hai cô gái sóng vai đứng một chỗ, giống như tịnh đế song sinh, thật xinh đẹp.
Diệp Húc nghi hoặc nói: "Ta định đi Thiên Yêu Cung cầu hôn, tỷ muội hai người sao lại đến đây…"
Khổng Tước nghe được hai chữ "Cầu hôn", sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng hừ một tiếng.
Phượng Yên Nhu lại cúi thấp đầu, gần như cúi xuống đến ngực, hai tay vô ý thức vân vê góc áo, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Sư huynh, người ta còn chưa có trưởng thành… Lần này là Nhị tỷ xuất các…"
Diệp Húc ngẩn ra, đang muốn suy ngẫm hàm nghĩa của những lời này, Khổng Tước đánh giá Diệp Húc từ trên xuống dưới vài lần, hùng hổ nói: "Đừng nói nhiều, tiểu muội nói thuyền của ngươi nhanh, mau thúc dục thuyền đi, phía sau có người đuổi giết đến đây, nếu không nhanh đi thì không kịp nữa đâu!"
"Ở trong đầm lầy này, ai dám đuổi giết công chúa Thiên Yêu Cung?"
Diệp Húc trong lòng buồn bực, chỉ thấy xa xa yêu vân toàn đọng, che trời phủ đất ùn ùn kéo đến, bên trong yêu vân một thanh đại kỳ dựng đứng, vô số đại yêu ở bên trong đụn mây toàn động, sát khí đằng đằng.
Mảng yêu vân này khí thế dào dạt, tốc độ cực nhanh.
Diệp Húc lập tức thúc dục thuyền con, giống như một luồng ánh sáng, bay hướng xa xa, giay lát liền dứt bỏ mảng yêu vân kia.
"Tên tiểu tử khốn kiếp, dám bắt cóc hai vị công chúa Thiên Yêu Cung ta!"
Trong yêu vân kia truyền đến một tiếng quát lớn, nổi giận đùng đùng: "Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Khổng Tước sư muội, muội đào hôn chính vì tiểu tử này sao? Nghe vi huynh khuyên một câu, thừa dịp Yêu chủ còn chưa biết, nhanh bỏ tên công tử bột cạnh muội đi, cùng vi huynh về nhà."
Diệp Húc nghe như thế, thuyền con suýt nữa không khống chế được, ngỡ ngàng nói: "Đào hôn? Bắt cóc công chúa? Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Khổng Tước làm ngơ, đứng ở đầu thuyền, hướng mảng yêu vân kia giòn thanh nói: "Đại sư huynh, cha ta muốn ta lập gia đình, cũng không có dễ dàng như vậy! Người ta lấy, phải là vị hôn phu mà ta tự mình lựa chọn!"
Mảng yêu vân kia đuổi theo không bỏ, tốc độ cũng nhanh đến không thể tin được, lạnh lùng nói: "Sư muội, Yêu chủ lựa chọn vị hôn phu cho muội, đương nhiên là vì tốt cho muội." Yêu vân toàn động, một bàn tay đen đột nhiên thò ra từ trong yêu vân, bao phủ hơn mười mẫu, chộp tới con thuyền của Diệp Húc!
Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, năm luồng Diệt Tuyệt Thần Quang bay lên, đột nhiên chém tới bàn tay kia, cắt vỡ nó ra, thuận thế chém tới yêu vân kia.
Chỉ thấy yêu vân toàn động, từ trong nhảy ra một con giao long chín đầu, há mồm hút một cái, nuốt sạch Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang.
Giao long chín đầu ngồi lên trên yêu vân, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Quả nhiên là một tên công tử bột! Tiểu tử, ngươi dám bắt cóc hai vị công chúa Thiên Yêu Cung ta, trên trời dưới đất, không còn chỗ dung thân cho ngươi! Ta đã nhớ kỹ diện mạo của ngươi, ngươi sẽ bị Thiên Yêu Cung ta đuổi giết, không chỉ như vậy, các thanh niên tài năng tuấn kiệt các môn các phái cũng sẽ coi ngươi là địch, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc bể, chạy trốn ra ngoài cửu thiên, dưới cửu tuyền, đều chỉ còn con đường chết! Trên trời dưới đất, không có kẻ nào có thể cứu được ngươi!"
"Đại sư huynh, ta đã có nam nhân, từ khi ở Côn Luân Thánh Địa cổ ta đã quen chàng, châu thai ám kết, đều đã có con rồi! Huynh về bảo cha ta hết hy vọng đi!" Khổng Tước đột nhiên ôm lấy Diệp Húc, hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn, khiêu khích nói.
Con giao long chín đầu kia tức gần chết, giương nanh múa vuốt, khí thế ào ào, cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, ngươi thật sự chết chắc rồi!"
"Tiểu muội, cùng nhau động thủ, thúc dục thuyền con này đến tốc độ lớn nhất!"
Khổng Tước và Phượng Yên Nhu hợp lực, thôi phát tốc độ thuyền con đến mức nahnh nhất, trong chớp mắt liền dứt bỏ xa giao long chín đầu
Con giao long chín đầu kia đuổi theo một lát, càng đuổi càng xa, rốt cuộc thuyền con biến mất không thấy, hắn lúc này mới tức giận hừ một tiếng, xoay người trở về Thiên Yêu Cung, hồi bẩm Yêu chủ.
Đám người Khoa Phụ Mão lúc này vừa mới tới Thiên Yêu Cung, liền thấy tòa thánh địa yêu tộc này lòng người hoang mang, bầu không khí tràn ngập khẩn trương, xung quanh tản ra hình ảnh chân dung truy nã, Khoa Phụ Mão đoạt lấy một tờ lệnh truy nã, mọi người thò đầu nhìn thoáng qua, sau lúc lâu cũng không biết phải nói gì.
"Diệp lão đệ tốc độ nhanh thật, không ngờ không chỉ tới trước chúng ta một bước, hơn nữa còn bắt cóc hai vị công chúa nữa…" Khoa Phụ Sơn lẩm bẩm nói.
"Tên này tay chân cũng quá nhanh đi…" Đám người Khoa Phụ Mão đều gật đầu.