Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 311: Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát




Úc Khánh Sơn vừa chết, Quân thiên tiên tháp chín tầng của hắn lập tức tan rã.

Diệp Húc từng thấy tình cảnh không ít vu sĩ chính ma lưỡng đạo chết, ngọc lâu hay bảo tháp của bọn họ đều là trong thời gian ngắn liền tan rã hoàn toàn, bảo vật cất chứa đều rơi hết xuống.

Mà tòa Quân thiên tiên tháp chín tầng này lại khác, tòa bảo tháp này chính là từng tầng phân giải, dần dần lan lên trên, tốc độ cũng không nhanh.

Mỗi một tầng bảo tháp phân giải xong, không biết bao nhiêu vu bảo rơi xuống, những vu bảo đó nhiều đến mức, dù Diệp Húc là kẻ đã từng chứng kiến kho báu Tây Hoàng cũng không thể không hoa mắt chóng mặt!

Bảo vật cất giữ trong tầng thứ nhất của bảo tháp của Úc Khánh Sơn có hơn trăm kiện, chủng loại phức tạp, cái gì cũng có!

Những vu bảo và tài liệu đó, gần như chôn vùi Diệp Húc, mỗi một kiện cũng không kém Lô Bồng, mỗi một kiện uy năng đều cực kỳ hùng mạnh!

Tầng thứ hai bắt đầu phân giải, từng cuốn kinh thư rơi xuống, Diệp Húc không khỏi ánh mắt sáng lên, huy tay áo thu hết mấy thứ này lại.

"Chết rất tốt, nếu hắn ta không chết, ta ăn no thế nào được?"

Mà ở giữa không trung, bàn tay kim bàn biến thành, cuối cùng đụng vào bàn tay Phật đà kia.

Bàn tay kim quang bộc phát ra uy năng đủ để sánh với hư ảnh cấm bảo, nhưng bàn tay Phật đà trắng trẻo từ xa tới kia cũng là hư ảnh cấm bảo thực sự.

Đại phật của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, tương truyền là đã lưu truyền từ thời viễn cổ man hoang tới nay, ngày ngày đêm đêm, tháng tháng năm năm, vẫn đứng sừng sững ở đỉnh Tiểu Quang Minh, toàn thân như ngoc, phật quang chiếu rọi, rửa sạch tâm linh vu sĩ, tâm ma bất sinh.

Mà Tiểu Quang Minh Thánh Địa liền thành lập trên đỉnh đầu tôn đại phật này, trở thành một môn phái chính đạo mạnh nhất đương thời.

Tôn đại phật này, là xác chết của một vị cổ phật viễn cổ, mà trong truyền thuyết cổ phật cùng tiên nhân viễn cổ cùng tồn tại, tuy rằng không biết tôn cổ phật này vì sao lại chết, bị người luyện thành cấm bảo, nhưng uy năng của cổ phật không vì ông ta chết rồi mà mất.

Cổ phật vẫn là một trong những cấm bảo mạnh nhất đương thời!

Có thể trở thành thánh địa của chính ma yêu, phải có cấm bảo trấn thủ, nếu không thì không thể gọi là thánh địa, sẽ không là đại phái.

Bàn tay kim quang cùng ngọc thủ Phật đà cuối cùng đụng vào, im hơi lặng tiếng, loại cường độ va chạm này, năng lược bộc phát ra đã đạt tới tình cảnh không thể tin nổi, tuy rằng im lặng, nhưng đã có từng luồng dao động hùng mạnh bộc phát ra!

Oành!

Cửu đỉnh hợp nhất của Diệp Húc, rốt cuộc bị luồng năng lượng này phá vỡ, khẩu đại đỉnh kia vỡ nát giữa trời, vô số tài liệu bay đi khắp nơi, vừa mới bay ra mấy trượng liền hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa!

Chín dòng chân nguyên của hắn cũng trong nháy mắt bị dư âm nén ép, thu nhỏ lại như chín con giun, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chèn phá, xóa bỏ!

Nếu chín dòng chân nguyên bị xóa bỏ, tu vi của hắn sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, luân thành một cao thủ võ đạo cảnh giới Tiên Thiên!

"Trở về!"

Diệp Húc hét lớn, tế khởi ngọc lâu, chín dòng chân nguyên lập tức chui vào trong ngọc lâu của hắn.

Chín dòng chân nguyên này vừa mới vào trong ngọc lâu, không bị dư âm của hai bàn tay kia đè ép, lập tức phồng lên, lại hóa thành chín dòng sông lớn, ào ào chảy trong không gian ngọc lâu.

Chín dòng sông này, còn khổng lồ hơn cả đan đỉnh, dài ước chừng mười dặm, hơn nữa lúc này đã không có áp lực từ bên ngoài, chân nguyên của hắn bắt đầu điên cuồng trôi đi, từng dòng sông đang nhanh chóng rút lại!

Loại tốc độ này, không đến nửa canh giờ nữa, tu vi của hắn sẽ bị phế đi!

"Chu Thiên Trận Đồ, trấn áp!"

Thân hình Diệp Húc run run, Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ từ người hắn bay ra, gào thét nhảy vào trong ngọc lâu, vù một tiếng mở ra, bao phủ hết chín dòng sông chân nguyên!

Tấm trận đồ này vừa mới thu chín dòng sông chân nguyên vào, đột nhiên xùy một tiếng, nhăn nhúm lại, gần như bị dòng sông chân nguyên của hắn cắn nát!

"Chu Thiên Tinh Phiên, quy vị tinh đấu, trấn áp!"

Bên trong thân Diệp Húc, từng mặt tinh phiên bay lên, nhảy vào trong ngọc lâu, đều tự trở về vị trí cũ, dung nhập vào trong tinh đấu, lực lượng trấn áp lập tức tăng lên hơn mấy chục lần!

Dòng sông chân nguyên của hắn vẫn run lên dữ dội, chân nguyên không ngừng mất đi, tuy rằng tốc độ chậm hơn rất nhiều, nhưng Diệp Húc dám khẳng đỉnh, với loại tốc độ này, chân nguyên của hắn trong sáu canh giờ sẽ hết sạch không còn gì nữa!

"Kim Kiều, lên!" Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn cắn chặt răng, tế khởi Kim Kiều, cây Kim Kiều này bị Ngụy Hiên chém thành hai đoạn, uy năng giảm đi, trấn áp phía trên Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ, vẫn không thể dừng được thế trôi đi của chân nguyên.

Tu vi của hắn quá hùng hậu, thậm chí Kim Kiều cũng không thể trấn áp, chỉ có luyện chế lại cửu đỉnh mới có thể cất chứa được tất cả chân nguyên.

"Thiên Cơ Tán, hóa đỉnh dung nạp!"

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, Thiên Cơ Tán cũng chui vào trong ngọc lâu, hóa thành một khẩu đại đỉnh, thu Chu Thiên Trận Đồ vào trong đỉnh, có đại đỉnh do Thiên Cơ Tán biến thành, hơn nữa nhiều bảo vật như vậy, chín dòng chân nguyên của hắn cuối cùng cũng ổn định lại, tuy rằng chân nguyên vẫn còn mất đi, nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều, loại tốc độ này, đủ để Diệp Húc chống đỡ được mấy tháng.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, mà lúc này, bàn tay kim quang bắt đầu bị phá nát, bị hư ảnh ngọc thủ Phật đà hoàn toàn áp chế!

Nói thêm, đây là đối kháng giữa Diệp Húc và cao nhân Tiểu Quang Minh Thánh Địa, không bằng nói đây là so đấu giữa Tông chủ trước Hoàng Tuyền Ma Tông và xác chết vị Phật đà viễn cổ kia!

Tuy rằng vị tông chủ trước kia đã mất, nhưng nhờ vào kim bài này có thể liều mạng với thi thể Phật đà của Tiểu Quang Minh Thánh Địa một lần!

Lúc này đây, vị Tông chủ trước của Hoàng Tuyền Ma Tông đã hoàn toàn bại trận!

Dù sao, tu vi cảnh giới của ông ta đều kém xa không địch lại được vị Phật đà viễn cổ kia, có thể nói là dù thua cũng vẫn vinh quang.

Bàn tay kim quang hoàn toàn vỡ vụn, trở về thành kim bài như trước, rách nát tung tóe, bỗng nhiên bay đến bên người Diệp Húc.

Mặt kim bài này đã đánh mất hết tất cả uy năng, bị ngọc thủ Phật đà kia phế bỏ hoàn toàn uy lực của kim bài, xóa đi sạch sẽ!

Mà ngọc thủ Phật đà kia cũng rách nát, bị kim bài xóa đi không ít uy năng.

Kim bài bị hủy, Diệp Húc gần như đối mặt với kết cục phải chết, giết đi đệ tử mà Tiểu Quang Minh Thánh Địa cực cực khổ khổ đào tạo ra, mà đệ tử này lại là thể chất đặc thù, tương lai gần như có thể trở thành Vu hoàng!

Có thể thấy, Tiểu Quang Minh Thánh Địa sẽ phẫn nộ ra sao, cho dù là một hư ảnh bàn tay rách nát của Phật đà, nhưng cũng đủ để nghiền chết hắn trăm ngàn lần!

"Hạng tông chủ, Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của Triệu mỗ uy lực thế nào?"

Bên trong kim bài rách nát, một nam tử anh tuấn áo trắng hơn tuyết đột nhiên hiện ra, nhìn về phía Diệp Húc, cười ha ha nói: "Hạng tông chủ, Triệu mỗ cùng ngươi định ra ba chiêu chi ước, hiện giờ Triệu mỗ thắng, mong tông chủ hết lòng tuân thủ lời hứa… A, ngươi không phải Hạng tông chủ, ngươi là ai?"

Ngọc thủ Phật đà đột nhiên dừng trên không trung, từ từ chữa trị, tổn hại trên bàn tay đang từ từ khôi phục.

Kình khí mà ngọc thủ phát ra bao phủ phạm vi mười dặm, trong vòng mười dặm đó, thiên địa kiên cố như bàn thạch, gần như bị ngưng kết thành khối thép bền chắc, thậm chí cả Diệp Húc cũng bị giam cầm, không thể động đậy.

Nam tử áo trắng anh tuấn kia ngẩng đầu nhìn hướng ngọc thủ Phật đà, trong mắt tuôn ra sát ý vô tận, một luồng khí thế bá đạo tuyệt luân từ người ông ta phát ra, giống như một vị vua hùng bá thiên hạ có tài trí mưu lược kiệt xuất!

"Ngọc phật của Tiểu Quang Minh Thánh Địa? Triệu mỗ tung hoành cả đời, gặp qua cửu đỉnh, gặp qua Luân Hồi Thiên Bàn, gặp qua Vu Đạo Thiên Ma Kính, còn chưa gặp qua cấm bảo chính đạo! Hạng tông chủ, ngươi đem cấm bảo Tiểu Quang Minh Thánh Địa tới đây, là để khảo cứu Triệu mỗ sao?"

Diệp Húc trố mắt đứng nhìn, luồng thần hồn này của Thủy hoàng đế, không ngờ không hề máy móc lặp lại hai câu nói trước nữa mà bắt đầu nói ra những lời khác.

"Ta đã biết, trước kia có Tông chủ kim bài trấn áp thần hồn của ông ta, khiến ông ta vô tri vô giác, mà hiện giờ kim bài bị hủy, kim bài mà Tông chủ trước luyện chế mất hết uy năng, thần trí Thủy hoàng đế cũng tỉnh táo lại!"

Hắn trong lòng không khỏi chờ mong vạn phần, chờ mong vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất một thế hệ này có thể đại triển hùng phong, giúp hắn vượt qua một cửa này!

Luồng tinh hồn của Thủy hoàng đế kia cất tiếng cười to, đột nhiên sắc mặt biến đổi, tức giận nói: "Ngọc lâu của ta đâu? Tu vi của ta đâu? Vu bảo của ta đâu? Chết tiệt, kẻ nào trộm đi Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của ta, còn có thân thể của ta đâu rồi?"

"Ai trộm thân thể của ta đi rồi?" Ông ta thét to long trời lở đất.

Diệp Húc ngẩn ra, lập tức hiểu ra, vị Thủy hoàng đế này, chỉ có một luồng tinh hồn bị nhốt trong kim bài, cần thân thể không thân thể, cần vu bảo không vu bảo, cần tu vi không tu vi, vị này chỉ là một luồng tinh hồn, mà không phải Thủy hoàng đế sống lại!

Nếu muốn sống, chỉ có thể dựa vào chính mình!

"Tiểu tử, cho ta mượn tu vi của ngươi, ta triệu tập Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của ta đến trợ trận!"

Luồng tinh hồn của Thủy hoàng đế đột nhiên nhìn hướng Diệp Húc, sắc mặt đột nhiên kịch biến, thất thanh nói: "Không xong, hồn phách của ta sao lại tán loạn rồi? Không còn kịp rồi, trốn trước đã! Tiểu tử, ta truyền cho ngươi Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, nhanh mang ta rời đi, chờ tìm thân thể về, tiếp tục so đấu với cái phật thi kia!"

Ông ta điểm vào mi tâm Diệp Húc, lập tức vô số trí nhớ vô số tri thức chui vào trong não Diệp Húc, luồng tinh hồn Thủy hoàng đế này thu ngón tay lại, hóa thanh một làn khói mỏng chui vào trong kim bài rách nát kia, biến mất không thấy.

Trong đầu Diệp Húc lập tức xuất hiện từng thiên pháp môn huyền ảo bá đạo, đúng là con cháu trung tâm của hoàng thất Đại Tần là Tần hoàng mới có tư cách tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát.

Môn cấm pháp này ảo diệu vô cùng, chỉ một nửa khoảnh khắc hắn căn bản không thể suy xét thấu triệt, không khỏi kêu khổ trong lòng: "Thủy hoàng đế hồ đồ, trong thời gian ngắn như vậy ta sao có thể tu thành Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, triệu tập Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân?"

Bàn tay Phật đà cuối cùng chữa trị xong, trắng nõn như ngọc, giống như thiên địa nghiêng ngả áp chế, một kích này nếu chứng thực, Diệp Húc dám khẳng định, mình chắc chắn sẽ thi cốt không còn!

Lại vào lúc này, đột nhiên một thân hình hùng tránh một quyền đánh phá giam cầm của ngọc thủ Phật đà, xông vào trong mảng đất trời bị phong ấn này, vài bước liền đi đến bên người Diệp Húc, một tay bắt lấy hắn, khiêng lên vai liền chạy.

"Hữu Tài huynh…"

Khoa Phụ Mão một tay cầm Phù Tang Kim Trượng, một tay khiêng Diệp Húc, lao đi như điên, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi phạm vi công kích của bàn tay Phật đà, giống như một con vượn nhảy đi.

Ầm!

Ngọc thủ Phật đà hạ xuống, vị trí bọn họ vừa ở, phiến sa mạc rộng lớn hơn mười dặm kia lập tức hoàn toàn bốc hơi, trên mặt đất chỉ lưu lại một cái cửa động lớn.

Dư âm cực lớn tấn công khắp nơi, thậm chí cả Khoa Phụ Ngang cũng không chịu nổi, bị đánh bay đi, giống như một con diều lọt vào trong bão, bị thổi ra xa, người ở giữa không trung liền nôn ra một khẩu máu, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Húc cũng bị chấn cho trọng thương, trước mắt tối lại, ngất đi.

"Ha, ta là Khoa Phụ đầu tiên bay lên trời, tuy là bị người đánh bay…" Khoa Phụ Ngang miệng hộc máu vẫn khiêng Diệp Húc trên vai, chỉ thấy bản thân vẫn đang khống chế thân thể, bị kình khí đánh bay đi phía trước, thầm nghĩ trong lòng.