Những vu sĩ táng thân nơi đây phần đông đều là vu sĩ đã ở trong Côn Luân Thánh Địa cổ lâu ngày, sau khi bọn họ chết, những thứ cất chứa trong ngọc lâu ngoại trừ vu bảo và tài liệu, còn có rất nhiều linh dược ngàn năm mà bọn họ thu được trong thánh địa.
Tuy rằng linh dược ngàn năm mà một vu sĩ thu được không nhiều lắm, nhưng mấy trăm vu sĩ cùng một chỗ thì số lượng khá là đáng kể, gấp thu hoạch mấy ngày nay của ba người Diệp Húc bảy tám lần!
Chỉ riêng giá trị của những linh dược đó, liền có thể sánh ngang với vu bảo và tài liệu của bọn họ!
Dù là bản thân Diệp Húc, khi nhìn đến nhiều linh dược và tài liệu như vậy, cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch, khó trách hấp dẫn không biết bao nhiêu người, ngươi trước ngã xuống kẻ sau tiến lên đi tìm cái chết.
"Ha ha, kiện Ngũ Phượng Lưu Kim này ta biết!"
Tống Cao Đức nhặt một kiện vu bảo kỳ quái lên, hiển nhiên thứ này cũng là một kiện trọng bảo, so với vu bảo cấp trấn giáo bình thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cười nói: "Đây là vu bảo của Lý Việt sư huynh Vạn Kiếp Môn ta, Lý Việt sư huynh tu vi cao xa hơn ta nhiều, đã vượt qua đại kiếp nạn nguyên đan, chính là tân tú của Vạn Kiếp Môn ta, không ngờ cũng chết trong nơi này."
Thi thể bên cạnh Ngũ Phượng Lưu Kim chính là Lý Việt sư huynh của hắn, bị Thương Minh Cấm Thần đại trận diệt nguyên thần, thân tử đạo tiêu.
Ở trong Vạn Kiếp Môn, có thể thành nguyên đan đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại xuất sắc.
Tuy rằng là sư huynh đệ đồng môn, nhưng Tống Cao Đức không hề bi thương chút nào, ánh mắt quét tới đống tài liệu chồng chất như núi kia, dừng ở trên một thi thể, không khỏi thất thanh nói: "Cừ thật, Cát Niếp Thiên Nhân Tông chính đạo cũng đã chết rồi! Ta nghe qua danh tiếng người này, chính là một nhân vật kiệt xuất Tam Thai cảnh của Thiên Nhân Tông, nghe nói hắn đạt được Huyền thiên bạch tháp tám tầng, là nhân vật bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Nhân Tông, không ngờ lại chết ở chỗ này! Không biết tâm pháp trấn giáo của Thiên Nhân Tông, Thiên Nhân Hợp Nhất Chư Thiên Thánh Pháp có được hắn mang theo hay không…"
Diệp Húc xem xét một phen, chỉ thấy trong những người chết, không ít là đệ tử danh môn đại phái trong chính ma yêu ba đạo, trong đó còn có đệ tử chúng đại phái như Nho gia Thái Cực Tông, ma đạo Luyện Khí Tông, Vu Đạo Tông, Đại Đường Thiên Sách Phủ, đều là những người cực kỳ kiệt xuất, cũng thu hoạch không ít tâm pháp, thậm chí có luyện thể thuật của Luyện Khí Tông, tên là Luyện Khí Bảo Giám.
Luyện Khí Bảo Giám, khá giống với Chư Thiên Thập Đạo, nhưng tinh diệu, phức tạp hơn nhiều, môn tâm pháp này đem thân thể người thành rất nhiều bộ phận, từng bộ phận lại dựa theo quy cách luyện chế vu bảo.
Bộ phận cơ thể người nhiều không đếm xuể, nếu luyện hết những phần đó thành vu bảo trấn giáo, uy năng sẽ cực kỳ hùng mạnh.
Đây là chỗ cao minh của Luyện Khí Bảo Giám so với Chư Thiên Thập Đạo. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Nhưng Luyện Khí Bảo Giám chỉ có tâm pháp ba cuốn đầu, mà Chư Thiên Thập Đạo của Diệp Húc là tâm pháp hoàn chỉnh, bởi vậy hắn cũng không định tu luyện, thuận tay đưa môn tâm pháp này cho Tống Cao Đức.
"Đáng tiếc, cao thủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa không chết ở chỗ này…"
Diệp Húc thở dài, thầm nghĩ: "Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba, ta nhất định phải lấy tới tay!"
Bọn họ thu hết đám bảo vật đi, trong đó vu bảo cấp trấn giáo còn có hơn mấy trăm món!
Tống Cao Đức nhìn mà đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm nói: "Chúng ta sẽ bị trời phạt mất thôi…"
Phượng Yên Nhu nhìn thấy cũng kinh tâm động phách, lẩm bẩm nói: "Những người này đều do ta hại chết… Bọn họ đều là người xấu!"
Ba người thu thập xong liền từng bước đi ra ngoài, đột nhiên nghe có người kinh ngạc kêu lên: "Có người còn sống đi ra khối cấm địa kia!"
"Đây chính là chuyện lớn, khu cấm địa kia chôn không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thậm chí Tiểu vương gia Thiên Sách Phủ cũng táng thân trong đó, không ngờ còn có người có thể sống sót đi ra!"
Sáu bảy tên vu sĩ ánh mắt phát sáng, ngơ ngác nhìn Phượng Yên Nhu, như nhìn thấy Thiên nhân.
Diệp Húc ho khan một tiếng, thanh âm vang dội, bừng tỉnh những người này, nghi hoặc hỏi: "Mấy vị huynh đài, sao nơi này lại là cấm địa?"
Một gã vu sĩ trong đó phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: "Mấy trăm cường giả các môn phái vùi thây trong khe núi kia, không ai còn sống, không phải cấm địa thì là gì? Các ngươi cũng to gan thật đấy, dám xông vào trong cấm địa, không ngờ vẫn còn sống trở về được!"
"Thì ra là thế."
Diệp Húc cười nói: "Chúng tôi không có đi vào, chỉ từ xa nhìn thoáng qua, phát hiện không biết bao nhiêu người đã chết, nên không đi vào nữa."
Một gã vu sĩ trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi nhìn thoáng qua sao? Bên trong rốt cuộc có cái gì vậy? Sao hấp dẫn nhiều cường giả đi chịu chết như thế?"
"Ngươi đi nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?" Tống Cao Đức không có ý tốt nói.
Phượng Yên Nhu lườm hắn một cái, thầm nghĩ: "Tống sư huynh cũng không phải người tốt…"
Một gã vu sĩ trung niên bộ dạng chín chắn lắc đầu nói: "Nếu là cấm địa, chắc chắn là nơi chỉ có chết chứ không thể sống, không tới xem là tốt nhất. Trong Côn Luân cổ không chỉ có một cấm địa, mấy ngày này có không ít cấm địa bị phát hiện, làm bao nhiêu người chết đi, chúng ta vẫn nên ở bên ngoài tìm kiếm một ít linh dược ngàn năm thì hơn, không cần thiết phải mạo hiểm."
Lại có một người thở dài: "Đáng tiếc đại đa số linh dược ngàn năm bên ngoài đã bị người hái đi, muốn tìm được một gốc rất khó, thậm chí linh dược vạn năm cũng bị người phá vỡ cấm chế, thu đi không ít. Sư huynh, không bằng…"
Hắn liếc liếc đám người Diệp Húc, trong mắt lộ ra sát khí, hiển nhiên mưu đồ gây rối.
Vu sĩ trung niên lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không nắm chắc được. Chúng ta đi!" Dứt lời, dẫn mọi người rời đi, cực kỳ sáng suốt không gây chuyện với đám người Diệp Húc.
"Linh dược bên ngoài đã bị tìm hết rồi sao?"
Diệp Húc chớp chớp mắt, lãnh thổ Côn Luân Thánh Địa cổ mấy vạn dặm, nhưng nhiều vu sĩ vào như thế, các môn các phái ngoại trừ phái đệ tử tinh anh ra, ngay cả cường giả thế hệ trước cũng không nhịn được mà xuất động, cao nhân Tam Thần cảnh chỉ sợ cũng không phải là số ít.
Mặt khác, đại quân vu sĩ của hai nước Tần – Hán, chỉ sợ mấy ngày ngắn ngủn liền có thể vét sạch bên ngoài Côn Luân Thánh Địa cổ!
Ngoại trừ loại cấm chế hùng mạnh cực kỳ như Thương Minh Cấm Thần đại trận Hành Diệt Tuyệt Thần Quang, chỉ sợ những nơi khác, thậm chí linh dược vạn năm đều đã bị người ta lấy đi rồi.
"Thiếu Bảo, chúng ta có đi đến trung tâm Côn Luân Thánh Địa cổ không?" Tống Cao Đức hỏi.
Phượng Yên Nhu cũng chờ mong nhìn hắn, nói: "Có lẽ nhị tỷ đã đi đến chỗ sâu trong thánh địa rồi…"
Diệp Húc trầm ngâm một lát, cười nói: "Nếu đã đến đây rồi, đi xem một cái cũng tốt, nhưng nơi đó đã biến thành chiến trường của các thế lực lớn, chúng ta lực lượng có hạn, nếu gặp phải nguy hiểm, lập tức rút chạy, ngàn vạn lần đừng có dừng lại."
Hai người gật đầu đồng ý, Diệp Húc tế khới Thiên Cơ Tán, hóa thành một con thuyền con, ba người ngồi trên thuyền bay đi giữa đám núi, hướng đến chỗ sâu trong thánh địa.
Chỉ thấy trong đám núi, thường thường bộc phát ra những luồng dao động mãnh liệt, chắc hẳn là có vu sĩ ở trong núi động thủ chém giết, cướp đoạt đồ của đối phương.
Bên ngoài Côn Luân Thánh Địa cổ, đã biến thành một bãi giết chóc, ngẫu nhiên phát hiện một gốc linh dược ngàn năm, lập tức sẽ rước lấy một đám người đuổi giết.
Vù!
Mấy trăm dặm phía trước, đột nhiên truyền đến từng luồng hơi thở hùng mạnh tột cùng, chỉ thấy từng tòa đại đỉnh xuất hiện giữa không trung, trấn áp chư thiên, tản mát ra dao động làm người ta sợ hãi, xóa đi từng đạo cấm chế vô hình giữa không trung!
"Cửu đỉnh của Hạ gia Trung Châu!"
Diệp Húc không khỏi cả kinh trong lòng: "Cao thủ Hạ gia đến đây!"
Ầm ầm!
Xa xa, trung tâm Côn Luân Thánh Địa cổ, truyền đến càng nhiều chấn động dữ dội, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện hư ảnh một pho tượng đại phật, ầm ầm hạ xuống, công phá từng đạo cấm chế trên không trung!
Đột nhiên, lại có hư ảnh của mười hai pho đồng nhân từ trên trời đến, hạ xuống trong Côn Luân Thánh Địa cổ, ma khí ngập trời.
Lại có một cái cầu vồng phá không đánh đến, ở trên cao hóa thành một quyển kinh thư, kinh thư rầm rầm mở ra, khắp trời đều là văn tự khổng lồ, tiếng tụng kinh truyền đến vang dội, thanh âm khắp nơi, trấn áp yêu tà, thậm chí cả ma khí cũng bị đuổi tan.
Lại có một cây Ngọc Như Ý lăng không bay tới, thụy khí ngàn đường, tường vân ngàn đám, đâm phá hư không, xóa đi một mảng cấm chế.
Còn có một thân hình khổng lồ chen chúc phá hư không, ầm ầm giáng xuống, cũng là một nam tử đầu người thân rắn, cũng là một ảo ảnh, tọa lạc trên hư không, giống như vu hoàng giá lâm.
Mắt trái của hắn ta giống như một mặt trời chói chang, mắt phải lại giống như một vầng trăng sáng, ánh mắt lướt qua, từng đạo cấm chế hóa thành tro bụi!
Từng kiện vu báo có uy năng mạnh mẽ tột cùng hoặc là hư ảnh của vu bảo giáng xuống hư không, phá vỡ cấm chế cực mạnh trong Côn Luân Thánh Địa cổ, tình cảnh cực kỳ lớn!
"Đây là các cao thủ thế hệ trước của các đại môn phái, triệu tập đều là hư ảnh vu bảo cấp trấn giáo, phá vỡ cấm chế trung tâm của Côn Luân Thánh Địa cổ!"
Tống Cao Đức thất thanh nói, hắn đột nhiên nhìn thấy một tòa lầu cao ba mươi ba tầng từ trên trời giáng xuống, không kìm nổi nói: "Đây là chí bảo trấn giáo Vạn Kiếp Môn ta, hư ảnh Vạn Kiếp Thiên Lâu…"
Diệp Húc cũng khiếp sợ vạn phần, cường giả chính yêu ma ba đạo cùng với cao thủ ba nước Tần Hán Đường, ở trong Côn Luân Thánh Địa cổ đều triệu tập vu bảo mạnh nhất, đánh phá hư không, phá vỡ cấm chế trung tâm của Côn Luân Thánh Địa cổ, loại tình cảnh lớn như thế này hắn lần đầu tiên mới thấy.
Những hư ảnh vu bảo đó, chấn động một lần liền có thể giết chết một đám cường giả Tam Thần cảnh!
"Kỳ quái, sao không thấy vu bảo Hoàng Tuyền Thánh Tông ta?" Hắn buồn bực trong lòng.
"Diệp sư thúc, đến bên này!"
Diệp Húc thúc dục thuyền con đi hướng trung tâm thánh địa, đột nhiên nghe thấy trên một ngọn núi có người đang gọi tên hắn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên ngọn núi kia bóng người lay động, đều tự khoanh chân mà ngồi, trên đỉnh đầu vọt lên một đám nguyên thần hình thù kỳ quái, có thiên long, hỏa phượng, thao thiết, cùng kỳ, đủ mọi chủng loại, hơi thở mạnh đến cực kỳ.
Vinh Lâm đứng ở trên đỉnh núi, cao giọng nói: "Sư thúc, đừng đi loạn, nhanh đến bên này thôi, tránh cho vu bảo các thế lực khác oanh sát!"
Diệp Húc xông lên đỉnh núi, thu thuyền con, ba người rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn quét tới, không khỏi cả inh, chỉ thấy chỗ này đều là nhân vật cấp trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông, không có một kẻ yếu, thậm chí Ngụy Hiên cũng ở trong đó!
Ở đầu bên kia ngọn núi, cũng là một cánh cửa thật lớn, giống như một tòa Thiên môn, dựng đứng trong không trung, cánh cửa đóng chặt. Hư ảnh của vu bảo các thế lực đánh ra từng đợt dao động dữ dội, đánh tòa Thiên môn này mở ra một khe hở, những hư ảnh vu bảo đó đánh xuyên qua hư không, hình thành một thông đạo, không ít vu sĩ đều đi qua thông đạo này, bay hướng Thiên môn.
"Chư vị, các thế lực lớn đều đã triệu tập hư ảnh cấm bảo, Thánh Tông chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau, nếu không trọng bảo của Tây Hoàng sẽ rơi vào tay kẻ khác mất!"
Tiết trưởng lão trầm giọng nói: "Cùng nhau động thủ nào!"