Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 291: Cổ Côn Luân thánh địa




Diệp Húc lại mở mắt ra, trước mắt lúc này có chút mơ hồ, qua giây lát sau mới khôi phục lại rõ ràng, trong lòng cả kinh: "Sử dụng âm dương nhị khí đúng là làm cho thân thể gánh vác quá lớn, không thể vận dụng dễ dàng được. Nếu không hai mắt của ta hỏng mất."

Âm dương nhị khí đã hoàn toàn biến mất bên trong ánh mắt hắn, không thể dễ dàng phát hiện ra hai đạo linh quang này tới tột cùng giấu ở nơi này. Nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện được manh mối.

Bên trong hai mắt hắn, có hai đạo đường cong một đen một trắng, giống như hắc bạch song giao bị thu nhỏ lại vô số lần, uốn lượn du động bên trong con ngươi.

Sau khi hắn mở to mắt, đầu của Doãn Đạo Nguyên mới chậm rãi rơi xuống, gục ở trong bụi bậm. Ngọc lâu lập tức phân giải, tài liệu từ trong ngọc lâu rơi ra chất chồng như núi, thậm chí vùi lấp cả thi thể của hắn.

Đám người Doãn Đạo Nguyên tiến vào chiến trường Tần Hán từ rất sớm, mấy lần tiến vào đi ra giết được không ít vu sĩ chính đạo, cướp đoạt không biết bao nhiêu của cải. Thậm chí bên trong còn có một điều linh mạch bậc ba màu đỏ rực như lửa. Nó vừa từ trong ngọc lâu thoát thân ra liền chui vào trong nền đất, giống như một con giun màu hồng.

Còn có sáu điều linh mạch bậc hai cũng nhảy vào trong lòng đất.

Về phần những linh mạch bậc một thì nhiều không đếm xuể. Những vu sĩ từ các môn phái khác tới Đồng Quan này ai cũng nhìn tới đỏ con mắt.

Tuy nhiên đối mặt với nhiều của cải như vậy không ai có can đảm dị động. Diệp Húc một kích đánh trọng thương Yến Công Thượng, liếc mắt một cái giết chết Doãn Đạo Nguyên, lại dùng kim kiều trấn áp Mộ Dung Sơn. Ba vị cường giả mô thai kỳ này ở trước mặt hắn giống như trẻ con vậy. Nói trấn áp là trấn áp, nói giết là giết, lúc này không có bao nhiêu người dám tìm hắn nữa.

Diệp Húc đem những tài liệu mà linh mạch này thu hồi hết thảy, trong lòng có chút vừa lòng: "Có linh mạch bậc ba này, có thể làm cho Hỗn Nguyên Chân kinh của ta tăng lên một tầng, tu luyện tới ảo đan kỳ không nói chơi! Chỉ cần tu vi càng cao, vận dụng âm dương nhị khí, thân thể chịu đựng sẽ càng nhỏ đi."

Hắn thu lại chiến kích Yến Công Thượng để lại sau mới đi tới bên cạnh Mộ Dung Sơn.

Mộ Dung Sơn rút đầu ra khỏi mặt đất, nhổ ra lạnh lùng nói: "Họ Diệp, ngươi dám giết ta sao, chính là phản kháng triều đỉnh, phải đối mặt với lửa giận của đại Tần! Hơn nữa ta là đại tướng dưới trướng của Đông Hoàng tướng quân, ngươi giết ta, Đông Hoàng tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Im miệng!"

Diệp Húc lại nhấc chân giẫm lên đầu hắn, ấn đầu hắn vào trong lòng đất, cười lạnh nói: "Dám dùng Đông Hoàng Mục tới dọa ta sao? Đông Hoàng Mục tu vi thực lực mặc dù cao, nhưng ta không sợ hắn!"

Triệu Xương khẳng định hắn tính toán hạ độc thủ với Mộ Dung Sơn, vội vàng cao giọng nói: "Diệp lão đệ, hạ thủ lưu tình! Mộ Dung Sơn là tướng quân trong triều. Nếu ngươi giết hắn, chỉ sợ triều đình tức giận, tới lúc đó vu sĩ khắp thiên hạ truy nã ngươi, ngươi không còn chỗ dung thân đâu."

"Đa tạ Xương Vương quan tâm, ta tự có chừng mực." Diệp Húc ngẩng đầu liếc nhìn hắn, thản nhiên nói.

Lập tức hắn thu hồi lại chín khẩu đại đỉnh, hai tay ôm lấy kim kiều.

Mộ Dung Sơn rốt cuộc cũng có thể thoát thân, trong miệng hộc máu cười lạnh nói: "Tiểu tử khốn khiếp, ta còn tưởng rằng ngươi dám phản kháng triều đỉnh, phản kháng Đông Hoàng tướng quân, không nghĩ tới cũng chỉ là hạng người gối thêu hoa …"

Rầm!

Kim kiều hạ xuống đập hắn ngã xuống mặt đất.

Diệp Húc ôm lấy kim kiều, hung hăng đập tới, một cái, hai cái, ba cái…

"Ta ôm lấy kim kiều không phải là thả ngươi đi mà là muốn đập chết ngươi!"

Hắn hạ thủ hơn mười lần, đánh Mộ Dung Sơn thành thịt nát, lúc này mới thu lại kim kiều, thở hổn hển mấy ngụm khí thô. Kim kiều dù sao cũng là vu bảo do cường giả tam thần cảnh luyện chế, vô cùng trầm trọng. Thậm chí nó có thể trấn áp trụ quang đại trận, cho dù là thân thể hắn mạnh như vậy cũng không thể nói khiêng là khiêng lên đập người được.

"Cả đời Diệp mỗ không chịu thua kém gì ai, ngươi lấy triều đình và Đồng Hoàng Mục tới chèn ép ta, không cho rằng ta dám giết ngươi sao? Ta đập chết ngươi."

Triệu Xương thấy thế muốn nói lại thôi, thở dài, cũng không có ngăn trở hắn.

Diệp Húc thu hết cất chứa của Mộ Dung Sơn, cả đoạn kim trụ bị đập nát cũng thu lại. Lúc này hắn mới ngẩng đầu, chắp tay với Triệu Xương nói: "Đa tạ Xương vương đã thành toàn!"

Triệu Xương thần thái đờ đẫn, trầm giọng nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi đánh chết đại tướng triều đình, phạm vào tử tội. Tuy rằng ngươi và nữ nhi Ngọc Sanh của ta có ân, nhưng Triệu mỗ công tư rõ ràng, việc này ta chắc chắn sẽ báo lên triều đình! Diệp Thiếu Bảo ngươi là khâm phạm của triều đỉnh. Đồng Quan ta không chào đón các hạ, sau này khi gặp lại, ngươi với ta là kẻ thù, đừng trách Triệu mỗ trở mặt, bắt giữ ngươi lại."

Hắn tuy rằng hiên ngang lẫm liệt, nhưng ý che chở Diệp Húc lại rõ ràng. Mọi người trong lòng đều biết, nếu Triệu xương thật sự công tư rõ ràng, hiện tại đã có thể bắt giữ Diệp Húc.

Diệp Húc tuy rằng có thể đánh cho Yến Công Thượng bị thương, chém giết Doãn Đạo Nguyên, đập chết Mộ Dung Sơn. Nhưng dù sao cũng dựa vào vu bảo, so với cường giả tam thần cảnh đúng là còn cách một cái hào rộng khó có thể tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Diệp Húc chắp tay hướng tới hắn, cầm trong tay một cái ô che màu trắng như tuyết, xoay người đi ra bên ngoài Đồng Quan.

"Người này trên người của cải vô cùng à, đáng tiếc, cứ như vậy mà tìm chết…"

Có người lắc đầu thở dài nói: "Ngụy Hiên lão ma đầu này đang ở ngoài Đồng Quan chờ hắn, chỉ cần hắn đi ra chỉ sợ hắn sẽ chết."

"Của cải nhiều như vậy rơi vào trong tay Ngụy Hiên, khẳng định không có phần của chúng ta."

"Đáng tiếc thật sự là đáng tiếc, nếu là có thể lấy được của cải trên người hắn, thực lực của ta nhất định sẽ trở mình mấy lần."

Không hề ít đệ tử tinh anh các môn phái khác yên lặng rời khỏi Đồng Quan, hướng sâu trong đại mạc tây hoang mà đi. Bọn họ tính toán nếu Diệp Húc có thể chạy thoát một mạng khỏi tay của Ngụy Hiên, liền mai phục đánh chết.

Diệp Húc nhìn như không thấy, trong lòng biết mình đã trở thành cái bánh ngon trong mắt mọi người, ai cũng muốn cắn một ngụm. Tuy nhiên tu vi của những người này, nhiều nhất chính là cái loại cấp bậc như Yến Công Thượng. Nhưng mà lực uy hiếp so với ta lại xa không bằng Ngụy Hiên.

"Ngụy Hiên, cường giả tam thần cảnh, luyện ra nguyên thần, ta với hắn chênh lệch quá lớn…"

Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, cầm thiên cơ tán trong tay, bước ra khỏi Đồng Quan, dưới chân hắn cát vàng rung động sàn sạt, trước mắt là đại mạc mênh mông vô bờ. Cuồng phong gào thét mà tới, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn, dường như có thể tháo hết nước trên người ra.

"A? Ngụy Hiên làm sao không có xuất hiện?"

Diệp Húc đứng ở trên cát vàng, ánh mắt quét khắp mọi nơi, chỉ thấy cuồng phong cuồn cuộn, cát vàng khắp nơi. Ánh tà dương từ phương đông dâng lên, làm cho bóng dáng hắn kéo dài trên mặt đất, tới tận đầu kia của sa mạc.

Hắn đi về phía trước, cẩn thận cẩn thận, chậm rãi mà đi, đi ra khỏi bốn năm dặm, Ngụy Hiên vẫn không có lộ mặt.

"Kỳ quái, chẳng lẽ Ngụy Hiên không ở đây? Đến cùng là có chuyện gì, khiến cho hắn bất chấp ta mà rời khỏi Đồng Quan?"

Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần, bám sát vào sa mạc mà cấp tốc bay về phía trước. Hắn bay ra chừng mười dặm, đột nhiên ngửi thấy máu tanh trong không khí, trong lòng khẽ động, lặng yên tiến lên. Chỉ thấy mấy trăm dã lang đang gặm cắn hơn mười cỗ thi thể.

Xem trang phục của những thi thể này, có người trong ma đạo, có người trong chính đạo, đều có tu vi cực kỳ cao thâm. Những dã lang đang ăn thi thể kia cũng là động vật hoang dại, không có tu luyện thành yêu, thậm chí có thi thể những dã lang này căn bản không thể cắn xé được.

"Nơi này cách Đồng Quan không tới hai mươi dặm, làm sao lại chết nhiều vu sĩ như vậy, thậm chí ngay cả cao thủ trong Đồng Quan cũng không phát giác?"

Diệp Húc trong lòng kinh ngạc vạn phần, nhiều thi thể vu sĩ cách Đồng Quan không xa, nếu những vu sĩ này đại chiến, những cao thủ trong Đồng Quan nhất định sẽ phát hiện ra. Thế mà trong Đồng Quan tới nay không có bất cứ kẻ nào tới đây truy xét, chỉ có thể nói, cảnh tượng chiến đấu này không có phát sinh, những vu sĩ này bị giết trong nháy mắt.

Hắn đi vào đàn lang, đàn lang bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ mà rút đi.

Diệp Húc cẩn thận xem xét những thi thể này, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy thi thể này bị người ta chặt đứt thân thể, sạch sẽ lưu loát, không hề dùng tới chiêu thứ hai.

Hắn xem xét tất cả các thi thể một lần, trong lòng càng thêm khiếp sợ, trong đó không ngờ còn có đệ tử đại phái Hoàng Tuyền Ma Tông, Luyện khí Tông, Vạn Kiếp Môn… cũng bị người chém giết, không một người còn sống lưu lại.

"Một chiêu, người này chỉ dùng một chiêu, liền diệt sát tất cả!"

Loại thủ đoạn này, vô thanh vô tức, thậm chí không kinh động tới cao thủ trong Đồng Quan, Diệp Húc tự hỏi, mình tuyệt đối làm không được.

Phía trên cát vàng, ngoại trừ nhiều thi thể, không còn có một chút vu bảo, tài liệu nào cả. Như vậy cao thủ vu đạo kia sau khi giết những người này, thu hết tất cả những gì cất chứa trong ngọc lâu của bọn họ.

"Người này vô thanh vô tức giết chết nhiều cao thủ như vậy, cướp đoạt đi nhiều bảo vật như vậy, so với ta còn độc hơn!"

Diệp Húc lúc này đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước, trong lòng âm thầm kinh ngạc: "Xem ra trong Tây Hoang đại mạc này vàng thau lẫn lộn, không biết có bao nhiêu cường giả kéo tới đây. Có những người cũng không phục tùng Đại Tần và Đại Hán điều khiển, mà một mình hành động, ta chi bằng để ý một chút, miễn bị lật thuyền trong mương…"

Hắn bay về phía trước trên dưới một trăm dặm, Ngụy Hiên thủy chung vẫn không có xuất hiện.

"Tới tột cùng xảy ra chuyện gì, ngay cả Ngụy Hiên lão ma đầu có thù tất báo này cũng bị hấp dẫn đi qua?"

Phía trước lại truyền tới mùi máu tanh, Diệp Húc bay qua đi, phát hiện lại có thi thể, cảnh tượng giống hệt như lúc nãy hắn nhìn thấy. Không hề có tranh đấu, đều bị người một chiêu chém giết, cướp đoạt đi hết thảy bảo vật.

Hắn dần dần càng xâm nhập vào trong hoang mạch càng phát hiện ra nhiều thi thể.

Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, mặt nhăn mày nhíu.

"Phát sinh đại sự! đi mau, đi mau!"

Hơn mười danh vu sĩ từ trên cao bay qua, sắc mặt vội vàng, hướng tới sâu bên trong đại mạc mà tiến tới, không chú ý tới Diệp Húc đang ở dưới chân, một đám người nghị luận nói: "Đại Tần bạch quân hầu lĩnh quân ở tây thái cổ mạc, và Đại Hán Vệ Hầu gia đại chiến, trong lúc vô ý mở ra một mảnh di tích. Nghe nói đó là Cổ Côn Luân thánh địa, kho báu của Tây Hoàng."

"Cổ Côn Luân thánh đại nguyên bản khi ở viễn cổ là nơi tiên nhân cư ngụ. Sau này được tây hoàng đoạt được tàn thiên tâm pháp của Cổ Tiên lưu lại, mới tu luyện thành đạo, trở thành vu hoàng! Nghe nói mấy năm trước, thiên sơn thanh điện đồ xuất thế, thậm chí ngay cả Trung Châu Hạ gia cũng không kìm nổi vận dụng cửu đỉnh tới đoạt. Lần này Cổ Côn Luân xuất thế, nếu chúng đi tới đó chậm ngay cả một ngụm tàn canh cũng không có mà uống."

"Thánh địa côn luân xuất thế, khẳng định sẽ có không ít bảo vật được khai quật. Thậm chí có vu bảo không kém Thiên Sơn Thanh Điện đồ! Các môn phái khẳng định sẽ phái cao thủ tới, ta thậm chí nghe nói ngay cả Tần Hán hai quốc cũng tạm dừng khai chiến, phái ra cao thủ, tiến vào bên trong thánh địa, tìm kiếm của cải của Tây Hoàng, chúng ta phải chạy nhanh qua!"

Diệp Húc nghe vào trong tai, trong lòng không khỏi áy náy: "Tây Hoàng? Cổ côn luân?"