Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 282: Giàu nứt đố đổ vách




Triều Công Thiều mặt mày cau có, gật đầu nói: "Ta khi hoàn thành tân chư thiên thập đạo xong mới nghĩ ra như vậy, mới không dám đem tân chư thiên thập đạo truyền thụ cho người khác, sợ mất mặt. Lão phu cả đời tung hoành thiên hạ, không ngờ lại làm ra chuyện ngu xuẩn này. Nếu bị người khác biết được, một đời anh minh phải biến thành nước chảy cả rồi."

Diệp Húc cẩn thận suy xét một lát, không kìm nổi nói: "Tân chư thiên thập đạo kỳ thực cũng không kém. Tuy rằng không hại tới người, nhưng là một pháp môn vô cùng tốt để luyện thế. Dùng để rèn luyện thân thể quả thực không kém cửu chuyển nguyên công và vạn kiếp vô lượng tâm kinh."

Triều Công Thiều trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ta sáng tạo ra môn tế luyện này mục đích chính là để hại người, thân thể rèn luyện cường như vậy làm cái rắm gì? Tân chư thiên thập đạo đã vi phạm vào bản ý của ta, nó chính là một môn tâm pháp rác rưởi."

Diệp Húc không biết nói thế nào, cũng không phải tầm mắt của Triều Công Thiều không đủ, mà ngược lại tầm mắt của lão tiền bối này thật sự rất cao không thèm để pháp môn rèn luyện thân thể trong mắt. Hơn nữa khi khai sáng ra chư thiên thập đạo, ý định là bất lương, luôn cân nhắc hại người thế nào.

"Thân là vu sĩ, lấy tu vi làm gốc căn bản, chỉ có tu vi mới là căn cơ của vu sĩ."

Triều Công Thiều dường như muốn đánh thức hắn nói: "Ngươi xem Ứng Tông Đạo đó, liếc mắt một cái liền làm cho một vu sĩ tam thần cảnh chết ngay, là dựa vào thân thể sao? Sai lầm rồi, là tu vi, ta chỉ cần tu vi cao hơn ngươi, một đạo vu pháp liền có thể oanh chết nguyên thần của ngươi. Một ánh mắt có thể diệt được nguyên thần của ngươi. Thân thể ngươi tu luyện cường thịnh cũng là vô ích! Đừng nói là chư thiên thập đạo, cho dù tu luyện cửu chuyển nguyên công, vạn kiếp vô lượng tâm kinh biến thái. Chỉ cần nguyên thần chết, bất cứ kẻ nào cũng có thể tu luyện ngươi thành vu bảo hình người."

Diệp Húc trầm ngâm một lát, biết Triều Công Thiều nói đích xác có đạo lý, cười nói: "Nếu tu vi của ta cường hơn đối phương, thân thể là mạnh hơn đối phương, vu pháp cũng mãnh liệt hơn người khác, nguyên thần vô cùng dũng mãnh, vu bảo lợi hại vô cùng, thì ai có thể nề hà được ta?"

Triều Công Thiều cười cười mắng: "Tu vi, thân thể, vu pháp, nguyên thần, vu bảo ngươi mọi thứ đều mạnh mẽ hơn đối phương. Nếu ngươi tới được cảnh giới như của Ứng Tông Đạo, vậy ngươi chính là vu hoàng rồi! Mấy cái phương diện này, chuyên tu một loại cũng phải mất tinh lực cả đời, ngươi muốn kiêm tu cả năm loại, chỉ sợ khó càng thêm khó."

Lão dừng lại một chút nói: "Tuy nhiên nếu ngươi có chí khí như vậy, ta tự nhiên không keo kiệt. Tân chư thiên thập đạo có thể truyền cho ngươi, nói không chừng tương lại Thánh Tông ta lại có một vị vu hoàng."

Lão chỉ điểm nhẹ vào mi tâm của Diệp Húc, lập tức nhẹ nhàng bay đi.

Diệp Húc bị một chỉ này của lão điểm trúng, lập tức cảm thấy trong đầu nhiều hơn một phương pháp tế luyện thân thể. Vô số văn tự phù văn ở trong đầu của hắn bay múa.

Sau một lúc lâu, hắn mới lý giải được thông suốt chư thiên thập đạo mới này, trong lòng không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ. Nói đây là một môn phương pháp tế luyện cũng không đúng, phải nói là tâm pháp tu luyện thân thể thì đúng hơn.

Chư thiên thập đạo chủ yếu chính là không ngừng đem các loại tài liệu dung nhập vào bên trong thân thể, hóa thành kim khí, chứa đựng ở trong các hạt rất nhỏ bên trong cơ thể. Nó làm cho thân thể rèn luyện theo quy cách rèn luyện vu bảo, dung nhập tài liệu càng nhiều, chất lượng tài liệu càng tốt, thân thể vu sĩ càng thêm cường.

Tu luyện tới cuối cùng, thân thể vu sĩ mỗi một hạt nhỏ nhất cũng đều là một kiện vu bảo.

Triều Công Thiều sáng tạo ra pháp môn kỳ quái này, khẳng định tham khảo không ít luyện thể, luyện bảo thuật, thông hiểu tất cả đạo lý trong tâm pháp đó, mới có thể sáng tạo ra chư thiên thập đạo.

Tân chư thiên thập đạo, hoàn mỹ không tỳ vết, không để cho bất cứ kẻ nào có thể tế luyện thân thể mình được. Do đó bài trừ khiếm khuyết bị U Minh thập đạo khắc chế.

"Vạn kiếp vô lượng tâm kinh của ta còn không thể tu luyện tới trình độ bằng với tu vi. Những lôi kiếp đằng sau phải là kiếp nạn tam thai cảnh. Phải nâng cao trình độ thân thể mới có thể chống cự được. Cho nên chư thiên thập đạo, ta phải tu luyện."

Diệp Húc trở lại Quan tinh phong, tĩnh tâm lại, cân nhắc thật lâu sau mới hiểu rõ được chư thiên thập đạo. Hắn lập tức lấy ra một kiện vu bảo, do dự một chút, há mồm hút lấy, nuốt cả cái vu bảo này vào trong bụng.

Tu luyện chư thiên thập đạo cần tiến hành theo chất lượng, khi bắt đầu có thể cắn nuốt tinh thiết khoáng vật cấp thấp. Nhưng Diệp Húc thân thể đã được rèn luyện mạnh mẽ như thượng cổ dị thú rồi, trực tiếp nuốt vu bảo vào trong bụng. Cái vu bảo này trong khoảnh khắc bị hắn luyện hóa, phân giải thành kim khí dung nhập vào trong bản thân, ngay cả cặn cũng không còn.

Hắn liên tục nuốt vu bảo, thậm chí ngay cả bàn long kim trượng cái vu bảo theo hắn lâu ngày cũng bị hắn nuốt vào. Lúc này hắn mới cảm giác được cường độ thân thể của mình mới gia tăng được một chút, không khỏi hoảng sợ.

"Môn công pháp này có thể học được cấp tốc, chỉ cần có tài liệu hay vu bảo, liền có thể tu luyện được. Thậm chí có thể trong vòng mấy ngày tu luyện tới thập trọng! Tuy nhiên tu luyện chư thiên thập đạo là vô cùng đốt tiền, cũng không đủ tài lực hùng hậu, căn bản không có khả năng tu luyện tới cảnh giới cao thâm. Cũng may ta gần đây giết người phóng hỏa, cướp đoạt, chiếm được kha khá tài liệu. Hẳn là có thể đem chư thiên thập đạo tăng lên tới cảnh giới không thấp!"

Diệp Húc trực tiếp lấy ra một toàn núi nhỏ toàn tài liệu và vu bảo. Hắn liền há mồm hút một cái, đem tòa núi nhỏ này một ngụm nuốt sạch vào bụng.

Hắn vừa mới nuốt vào nhiều tài liệu như vậy, chỉ nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn. Cung Ngọc Nương và Hoàng Xán đang đứng cách đó không xa, Cung Ngọc Nương mở to cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt mở lớn, giật mình không nói lên lời.

Diệp Húc lau miệng, dường như vị ngon chưa hết, cười nói: "Ngọc Nương, Hoàng Xán, các ngươi có chuyện gì sao?"

Cung Ngọc Nương vẫn ngơ ngác nhìn hắn, dường như vẫn còn đang khiếp sợ.

Hoàng Xán điềm đạm, ổn trọng hơn rất nhiều, trong lòng tuy rằng khiếp sợ, cũng không động thanh sắc khom người nói: "Đệ tử thấy sư phụ từ tổng đàn trở về, nên muốn tới đây hỏi sư phụ, Thánh Tông ta có đại sự gì phát sinh?"

Diệp Húc cũng không dấu diếm, đem ý chỉ của Tần Hoàng nói lại một lần: " Quan Tinh Phong của ta cũng chỉ có ba thầy trò mình, cho dù Thánh Tông phái người đi tới chiến trường Tần Hán cũng không tới phiên chúng ta, các ngươi yên tâm tu luyện."

Hai người lúc này mới yên tâm, cũng không nóng lòng rời khỏi, tiếp tục đứng tại chỗ.

Diệp Húc không để ý tới bọn họ, lại lấy ra một đống tài liệu như tòa núi nhỏ, tu luyện tới chư thiên thập đạo.

Cung Ngọc Nương nhỏ giọng nói: "Tiểu sư phụ tu luyện hình như là công pháp chư thiên thập đạo thì phải. Môn tế luyện thuật này tuy mạnh, nhưng khiếm khuyết rất lớn, dễ dàng bị người tế luyện thành vu bảo hình người. Chẳng lẽ tiểu Diệp sư phụ không biết chuyện này?"

"Sư tỷ, sư tôn là nhân vật khôn khéo như vậy, làm sao không biết khuyết điểm của chư thiên thập đạo?" Hoàng Xán thản nhiên nói.

Cung Ngọc Nương gật đầu xưng phải, trong mắt nàng, Diệp Húc quả thực là một lão ma đầu giảo hoạt, không chút kém so với các thế hệ cao thủ Thánh Tông đời trước. Hắn khẳng định đã sớm biết khiếm khuyết của Chư Thiên Thập đạo rồi.

"Hắn nếu biết khiếm khuyết của chư thiên thập đạo, vì sao còn tu luyện?" Nàng nháy mắt cười nói.

Hoàng Xán lắc đầu thành thật nói: "Ta cũng không biết."

Hai người đứng ở bên cạnh xem chừng, chỉ thấy Diệp Húc lại lấy ra một tòa núi nhỏ tài liệu và vu bảo, há mồm nuốt hết thảy vào trong bụng. Tràng diện cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.

Cung Ngọc Nương nhìn một lát, trong lòng càng thêm kinh hãi. Diệp Húc trong thời gian ngắn đã lấy ra vô số tài liệu và vu bảo. Hình như trong ngọc lâu hắn có chứa vô cùng vô tận bảo vật vậy.

"Tiểu Diệp sư phụ tới cùng giết bao nhiêu người, mới có thể cướp được nhiều tài liệu như vậy…" Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nàng không kìm được nói: "Nếu những tài liệu này cho ta, ước chừng đủ cho lão nương luyện mấy chục kiện vu bảo cấp trấn giáo, trang bị tới tận răng…Tiểu Diệp sư phụ quả thực giàu nứt đổ đổ vách…"

Không chỉ có nàng, thậm chí ngay cả Hoàng Xán cũng nhìn xem mà kinh tâm động phách. Chỉ thấy Diệp Húc không ngừng lấy tài liệu từ trong ngọc lâu ra. Qua hồi lâu rốt cuộc cũng ngừng lại.

"Trọng thứ bảy!"

Diệp Húc nhìn hai tay mình, có chút vừa lòng. Hắn đã đem hết thảy tài liệu cùng vu bảo đã được cất chứa vào trong bụng rồi. Lấy chư thiên thập đạo tế luyện lấy mẫu kim khí dung nhập vào bản thân. Ước chừng hắn đã đưa chư thiên thập đạo tăng tới cảnh giới thất trọng, thân thể cường độ nâng cao mấy lần.

"Cho dù là Tiêu đại ca thượng cổ dị chủng cũng không chắc là đối thủ của ta. Hiện giờ thực lực của ta, có thể giết cường giả nguyên đan kỳ không nói chơi! Tuy nhiên muốn tu luyện tới chư thiên thập đạo tới thập trọng, còn cần không biết bao nhiêu tài liệu mới có thể luyện thành."

Diệp Húc đưa ra một lũ ý niệm tiến vào trong ngọc lâu quét một phen, chỉ thấy chính mình còn thừa lại vài món vu bảo. Phân biệt là thiên cơ tán, thiên cổ bảo tràng, thiên phong bảo phiến, Viêm Dương hồ lô, âm dương nhị khí, đại diễn thần chung, kim kiều, chu thiên trận đồ và tinh phiên, còn có một lũ kim tinh khí. Quy linh phục ma đại trận đã bị âm dương nhị khí bên trong trụ quang đại trận phá hủy hoàn toàn.

Về phần thiết huyết chiến kỳ, hắn đã cho hùng bi rồi.

"Trong những bảo vật này, thiên cơ tán không thể bị mất, âm dương nhị khí, chu thiên trận đồ, tinh phiên và kim kiều cùng kim tinh khí đều phải lưu lại. Về phần những bảo vật khác, thậm chí đại diễn thần chung cũng có thể vứt bỏ được."

Cường độ thân thể hắn sớm vượt qua đại diễn thần chung, khẩu thần chung này trừ phi tế luyện tới trình tự rất cao, mới có thể siêu việt được thân thể ta.

Tuy nhiên đem đại diễn thần chung tế luyện tới trình độ rất cao, cần bảo vật cũng làm cho người ta phải giận sôi, đối với Diệp Húc mà nói, mất nhiều hơn được.

Hắn hơi hơi trầm ngâm, nhìn thấy Cung Ngọc Nương và Hoàng Xán như trước chưa từng rời đi, lúc này mới nói với Hoàng Xán: "Lâu thuyền của ngươi đã bị tàn phá, không thể sử dụng được, vi sư có một vu bảo có thể truyền cho ngươi."

Diệp Húc lập tức lấy đại diễn thần chung ra, thu hồi công đức hao phí khi mình tế luyện, giao cho hắn.

Hoàng Xán trong lòng cả kinh, đại diễn thần chung uy năng hắn trong lòng rõ ràng. Lúc trước khi đuổi giết Diệp Húc, Diệp Húc dựa vào khẩu thần chung này ngăn cả một đòn nặng nề của lâu thuyền. Lúc ở trong trụ quang đại trạn, lại dụng thần chung đánh chết không ít cao thủ. Lúc đó tu vi của Diệp Húc vẫn còn thấp, không thể phát huy hết thực lực của thần chung được.

Khẩu thần chung này nếu ở trong tay Hoàng Xán, uy năng có thể phát huy toàn bộ, thậm chí so với uy năng của lâu thuyền hắn mạnh hơn mấy lần.

"Sư tôn, khẩu chung nảy thật sự rất quý trọng…"

Diệp Húc cười nói: "Hiện giờ ta có được kim kiều, không cần vu bảo này nữa."

Hoàng Xán không dám chối từ, nhận lấy đại diễn thần chung.

Cung Ngọc Nương ánh mắt mong đợi nhìn về phía Diệp Húc. Diệp Húc làm như không nhìn thấy, Cung Ngọc Nương tiếp tục dõi đôi mắt trông mong nhìn hắn. Diệp Húc kiên trì mấy lần không nhìn thấy, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng bại trận. Đành phải cấp cho nàng thiên phong bảo phiến và thiên cổ bảo tràng, cùng với mấy trăm đầu kim tàm đang tiến hóa thành sáu cánh.

"Ngọc Nương, thiên phong bảo phiến uy lực không lớn, nhưng có không gian tiến cao thêm một bước. Thiên cổ bảo tràng không có hoàn toàn hoàn thành, đám kim tàm sau cánh này phải qua mấy năm nữa mới tiến hóa hoàn toàn, tới lúc đó thu vào trong thiên cổ bảo tràng, uy năng của bảo tràng sẽ tăng vọt, thậm chí ngay cả cao thủ nguyên đan kỳ cũng dễ dàng bị xử lý. Hơn nữa tế khởi cái vu bảo này, ngươi không cần hao phí bất luận tu vi nào!"

Diệp Húc thu hồi công đức trên kim tàm và bảo tràng, công đức kim luân sau đầu đột nhiên hiện ra, mạnh mẽ tăng vọt. Một đạo kim luân màu đen đột nhiên trong nhân bảo kim luân phân liệt đi ra. Hai đạo vầng sáng màu đen di động sau đầu hắn, hơi hơi lay động.

Hắn thu đi công đức ác quả hao phí để tế luyện đại diễn thần chung và thiên cổ bảo tràng, làm cho công đứckim luân luyện bảo diệu quyết đã lâu chưa từng đột phá, thành tựu địa bảo kim luân!