Tôn Tú Anh tế khởi một cái lâu thuyền, mời đám người Diệp Húc đi lên thuyền, hướng về phương nam mà bay đi.
Diệp Húc đánh giá khắp mọi nơi, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ. Thuyền lâu này bố trí cực kỳ xa hoa, bên ngoài còn có hai đầu Thương Ưng tu luyện tới Hỗn Nguyên Kỳ kéo thuyền, hẳn là một kiện vu bảo cấp trấn giáo. Không nghĩ tới thiếu nữ điềm tĩnh này lại có được trọng bảo như vậy, nàng hẳn được sư phụ rất coi trọng.
Vũ Văn Hạo nhỏ giọng với Diệp Húc cười nói: "Tôn sư tỷ đi theo Bích Dao sư thúc của Thanh Tú Phong, mà sư thúc đi theo thái thượng trưởng lão Yến Tư Nhiên sư thúc tổ, cũng là một trong những phe phái lớn nhất thánh tông chúng ta, nội tình thâm hậu, không phải phe phái bình thường có khả năng bằng được."
Diệp Húc giật mình nói: "Thánh Tông cũng ta cũng có phe phái sao?"
Ngọc Sanh quận chúa cười nói: "Thánh Tông mười đại thái thượng trưởng lão ngoại trừ thái thượng trưởng lão Vệ Đạt chưa từng thu đệ tử ra những người khác đều có phe phái. Ngoại trừ những phe phái đó, cũng có môn hạ đệ tử của tông chủ tự thành một phe phái, uy thế lớn nhất. Diệp huynh, đây đều là kiến thức phổ thông ở Thánh Tông, người thoáng hỏi thăm một chút sẽ biết."
"Quan Tinh Phong ta chỉ có một mình ta, sư phụ mất sớm, ta tìm ai mà hỏi?"
Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Phe phái của tông chủ kia, có những người nào?"
"Phe phái tông chủ, chính là những đệ tử được tông chủ thu nhận bao năm qua, những vu sĩ này đều rất nổi tiếng."
Vũ Văn Hạo không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ nói: "Mười năm trước lần ta vào Thánh Tông, xuất hiện một vị độc nhân, tên là Yến Công Thượng, đạt được thiên đạo kế thừa là một tòa tám tầng Cao Hư Hoan Hỉ Huyền Hoàng Ngọc Lâu. Có một nửa đệ tửu tinh anh các phái chết trong tay hắn! Yến Công Thượng nổi bật nhất là trông như vô hại được gọi là Yến công tử. Hiện giờ tu vi của hắn, chỉ sợ đã sớm bỏ xa xa chúng ta rồi…"
Tôn Tú Anh dịu dàng cười nói: "Yến sư huynh hiện giờ tu vi đã đạt tới Tam Thai Cảnh Màng Thai kỳ, hiện giờ đang cô đọng Ảo Thai thì phải. Đương kim tông chủ Thánh Tông ta hai trăm năm trước trở thành tông chủ, môn hạ có mười chín đệ tử, Yến sư huynh xếp hạng cuối cùng. Tuy nhiên nhất hệ tông chủ hiện giờ chỉ còn lại mười sáu người. Lục sư huynh tranh đấu với cao thủ Khoa Phụ tộc bất hạnh chết đi. Hàn sư huynh tính toán lẻn vào Trung Châu Hạ gia đánh cắp cửu đỉnh, kết quả bị trưởng lão Hạ gia phát hiện ra. Còn một vị Tiêu sư huynh, trong khi động thủ với đệ tử Thái Dương thần cung, thất bại thân vong."
Nàng mỉm cười nhìn Diệp Húc, nói: "Kỳ thực năm nay Thánh Tông mở rộng sơn môn, rất nhiều trưởng lão Thánh Tông đều nghĩ Mộ Dung Thùy sẽ trổ hết tài năng, trở thành truyền nhân thứ hai mươi của tông chủ. Nhưng không nghĩ tới hắn lại té ngã trong tay Diệp sư thúc, cho nên đã không có tư cách trở thành đệ tử Tông chủ."
Vũ Văn Hạo cười nói: "Lấy sự nổi bật của Diệp sư thúc mà nói, nên trở thành môn hạ tông chủ, không biết lại có chuyện gì mà Diệp sư thúc lại trở thành đệ tử của Vệ Đạt trưởng lão. Tông chủ môn hạ, nổi bật nhất chính là đại sư huynh Vinh Lâm, tứ sư huynh Đặng Nguyên Giác, còn có thất sư huynh Hầu Nhân Vực. Bọn họ tuy rằng nhập môn hơn kém nhau bảy mươi năm, nhưng tu vi đều không kém nhau là mấy. Tất cả đều luyện thành nguyên thần, thành tựu vô thượng thần thông! Nhất là Hầu sư huynh, hắn là thể chất đặc thù, ngọc lâu chín tầng, tu luyện làm ít được nhiêu. Hiện tại đại sư huynh cùng tứ sư huynh có thể áp chế được hắn, chỉ sợ tiếp qua một thời gian nữa sẽ không phải là đối thủ của hắn rồi."
Tôn Tú Anh gật đầu nói: "Những sư huynh khác tuy rằng cũng là người kinh thải tuyệt bối, nhưng so sánh với ba người kia thì kém hơn không ít. Cho dù là mạch của thái thượng trưởng lão, cũng rất ít người có thể sánh vai với bọn họ. Ba người bọn họ, là ứng cử viên có hi vọng trở thành tông chủ nhất."
Bất tri bất giác, lâu thuyền đã bay ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tiến nhập vào lãnh thổ quốc gia Đại Đường.
Hoàng Tuyền Ma Tông tọa lạc ở giữa Đại Đường và Đại Tần. Có một môn phái ma đạo khổng lồ như vậy ở giữa, hai triều đình kiêng kỵ không ngừng. Nếu không đã sớm chinh phạt không ngừng thập vạn đại sơn.
Đột nhiên, lại có một con thuyền lâu từ trong thập vạn đại sơn bay ra hướng phương nam mà đi.
"Trên thuyền chính là Tôn sư tỷ sao? Ta muốn thấy Tôn tỷ tỷ!"
Một thanh âm quyến rũ từ trên lâu thuyền kia truyền tới. Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thân lâu thuyền một màu đỏ tươi, các loại màu sắc vẽ loạn lên trên thành thuyền, mặt trên điêu khắc rất nhiều phù điêu nam nữ xích lõa quấn vào nhau cùng một chỗ, làm ra đủ loại tư thế, đa dạng vô cùng, khiêu khích lòng người.
Tôn Tú Anh khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến, hừ lạnh một tiếng.
Mọi người đi ra khỏi khoang thuyền, Vũ Văn Hạo nhìn về phía tòa lâu thuyền kia sắc mặt cổ quái cười nói: "Hình như là Cung Ngọc Nương cung sư tỷ của Tiểu Yến Sơn, nàng ở phe phái môn hạ thái thượng trưởng lão Khúc Đình San. Cung sư tỷ thưởng thức quả nhiên khác với thường nhân, không ngờ để nguyên một thanh lâu(kỹ viện) trên lâu thuyền."
Trên lâu thuyền kia có năm vu sĩ đang đứng, ba nam hai nữa, đều có khí thế kinh người. Còn có hơn mười thanh niên trai tráng, vây quanh một thiếu phụ, trong mắt lộ ra thần sắc si mê.
Diệp Húc chú ý tới thiếu phụ cầm đầu, cách ăn mặc của nàng diêm dúa lẳng lơ, xinh đẹp. Trên người của nàng mặc một chiếc áo làm bằng những sợi tơ lụa đan vào nhau, chỉ che lấy một nửa bộ ngực sữa, mà lộ ra ít nhất phân nửa, vô cùng bắt mắt, áo ngực cùng với bộ ngực quả thực rất chói mắt.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn, thực sự quá ngắn, còn giống như không mặc vậy. Váy ngắn còn xẻ dọc tới thắt lưng, lộ ra cái đùi ngọc, cặp mông xinh đẹp như ẩn như hiện.
Cho dù là Ngọc Sanh quận chúa kiến thức rộng rãi, sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn lại.
Vũ Văn Hạo lại nhìn chăm chú vô cùng, ánh mắt như nghiện, nhỏ giọng nói: "Diệp sư thúc, Cung Ngọc Nương từng là đệ tử Hoan Hỉ Tông. Mười năm trước trở thành người trong Thánh Tông, hiện giờ tu vi cũng là Ảo Đan cửu phẩm. Nàng bộ dạng tuy đẹp, nhưng lòng lang dạ sói, từng có vài vị sư huynh bị nàng lừa ra khỏi phạm vi thế lực của Thánh Tông, thì triển Tố Nữ Đại Hoan Hỉ tâm kinh. Những sư huynh này hết thảy thoát dương mà chết, một thân tu vi bị nàng thái bổ sạch sẽ."
"Đãng phụ!" Tôn Tú Anh hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt rất không tốt.
Mấy người lúc trước bị Cung Ngọc Nương thái bổ, trong đó có sư huynh mà nàng ngưỡng mộ trong lòng. Tôn Tú Anh đã sớm nhìn Cung Ngọc Nương rất khó chịu, hai nữ nhân này âm thầm tranh đấu không biết bao nhiêu trận, thủy chung không ai nề hà được ai.
Mấy người đứng bên cạnh Cung Ngọc Nương cũng là mấy người quen của Diệp Húc. Một là Mai Đạp Sơn, còn có một người là Thang Thành của Linh Hóa Phong.
Hai người bọn họ một nam một nữ, như thể phu phụ, sóng vai đứng chung một chỗ, tay nắm tay, cực kỳ thân thiết.
"Diệp sư đã ở đây sao, thật sự hay quá!"
Thang Thành nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Xem ra Diệp sư thúc cũng muốn đi Hải Ngoại Tiên Các, chỉ sợ sư thúc không tới được nơi đó, sẽ táng mệnh nơi biển rộng!"
Mai Đạp Sơn cười ha ha, ngạo nghễ nói: "Họ DIệp, ngươi phá không biết bao nhiêu trận đồ của ta, hiện giờ ngươi phải chết không có chỗ chôn!"
Thang Thành mặt rất đặc sắc, dường như hắn nhìn thấy Diệp Húc quỳ xuống trước mặt hắn, tùy ý để hắn tra tấn, hắn liền cảm thấy buồn phiền trong lòng bỗng hóa thành hư không. Hắn nhe răng cười độc ác với Vũ Văn Hạo nói: "Vũ văn tiểu nhi, ta không thể giết ngươi thì đem ngươi cho Cung sư tỷ xử lý, Cung sư tỷ sẽ làm ngươi dục tiên dục tử."
Cung Ngọc Nương cười khanh khách không ngừng, hai gò thịt trước ngực rung lên, áo ngực bằng tơ tằm của nàng dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống, lộ ra cảnh xuân bên trong, cười nói: "Vũ Văn sư đệ, tỷ tỷ cam đoan ngươi chết rất khoái trá, thích tới chết."
Ánh mắt của nàng chuyển sang Ngọc Sanh quận chúa, cười khanh khách nói: "Vị này chính là Ngọc Sanh quận chúa muội tử đi? Tố Nữ Tâm Kinh của tỷ ty đã luyện tới hoàn cảnh bất kể nam nữ rồi, đợi chút nữa ta cũng khiến muội muội dục tiên dục tử."
Ngọc Sanh quận chúa sắc mặt khẽ biến, nàng tuy rằng kinh nghiệm sa trường, nhưng còn chưa bao giờ được chứng kiến yêu nhân lẳng lơ như vậy, không cố kỵ bất cứ cái gì, nam nữ đều ăn.
"Còn có Diệp sư thúc, thoạt nhìn khá ngon miệng đây, làm cho người ta không kìm nổi cái miệng chẹp chẹp rồi!" Cung Ngọc Nương liếm liếm môi, cười quyến rũ nói.
Nàng cười lên khanh khách không ngừng, thân thể mềm mại run lên bần bật.
Cung Ngọc Nương ngẩng đầu nhìn Tôn Tú Anh, thản nhiên cười: "Tôn tỷ tỷ, chúng ta tranh đấu nhiều trận như vậy, không nghĩ tới hôm nay phải tiễn ngươi đi xa, thật sự đáng tiếc."
"Tiểu đãng phụ, ai chết còn chưa biết được."
Tôn Tú Anh hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: "Các ngươi tự mình chạy trốn đi, ta ngăn trở đãng phụ này cùng phu phụ Trương An Hiên."
Khuôn mặt nàng khá ưu sầu, hiển nhiên cũng không nắm chắc phần thắng trước Cung Ngọc Nương và phu phụ kia.
"Bên phía ta chỉ có Vũ Văn Hạo có tu vi Đan Đỉnh kỳ, Diệp sư thúc và Ngọc Sanh quận chúa sư muội mới bái sư, không tới nửa năm, còn không phải là đối thủ của đám người Cung Ngọc Nương."
Trên lâu thuyền của Cung Ngọc Nương, chỉ có Mai Đạp Sơn là đệ tử mới vào, mà ba người khác đều là đệ tử lâu đời rồi. Thực lực cao thâm, hơn nữ đôi phu phụ kia đồng thời cũng là cao thủ Ảo Đan kỳ.
Trương An Hiên nắm tay thê tử mình cười ôn hòa nói: "Tôn sư tỷ yên tâm, phu phụ ta chỉ tình cờ gặp mặt Cung sư tỷ, ân oán của các ngươi, phu phụ chúng ta không tham dự."
Hai người phóng lên, bay đi xa xa.
"Hừ sớm muộn gì ta cũng đem vợ chồng ngươi ra thái bổ hết, hơn nữa ngay trước mắt các ngươi nữa."
Cung Ngọc Nương liếm liếm môi, trừng mắt nhìn bóng dáng hai người kia một cái, lập tức tóc bay lên, khí thế kinh người, thao túng lâu thuyền đánh tới đám người Diệp Húc.
Tôn Tú Anh huy tay áo một cái, hất đám người Diệp Húc hết thảy rời khỏi lâu thuyền, mãnh liệt quát lên một tiếng, không ngờ cũng khống chế lâu thuyền đón nhận.
Rầm rầm.
Hai thuyền lớn đụng nhau một chỗ, lập tức đại yêu kéo thuyền bị biến thành thịt vụn. Cung Ngọc Nương nuôi dưỡng những thanh niên trai tráng này không có nửa phần tu vi, bị chân nguyên mênh mông ép thành thịt vụn ngay tại chỗ, hóa thành một đoàn sương máu.
Chỉ nghe thấy thanh âm khanh khách xèo xèo truyền tới, hai lâu thuyền lần lượt va chạm vào nhau, chỉ thấy hai nữ nhân mạnh mẽ này đều đứng trên đỉnh cột buồn. Trên đỉnh đầu các nàng dâng lên một quả Ảo Đan, hai tay ấn pháp ùn ùn, thúc dục đủ loại vu pháp oanh sát tới đối phuong, trong nháy mắt đã trao đổi hơn trăm chiêu. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Cùng lúc đó, Mai Đạp Sơn và Thang Thành từ trong lâu thuyền bay ra, hướng đám người Diệp Húc đuổi theo. Thang Thành cười ha ha điềm nhiên cười nói: "Diệp sư thúc, chớ đi, ta muốn ngươi phải quỳ xuống trước mặt ta, sau đó rút từng cái gân cốt trong người ngươi ra."
Mai Đạp Sơn cười không dứt, thanh âm mang theo sảng khoái vô cùng, cười to nói: "Họ Diệp, nửa năm qua ta vẫn cần tu khổ luyện, lần nữa tế luyện trận đồ, rốt cuộc bước nhập vào Hỗn Nguyên kỳ!"
Hắn bỏ đi quần áo, khắp ngươi đều là ánh mắt, tất cả đều mở ra, lập tức khí thế bành trướng. Tu vi của hắn bành trướng tới Đan Đỉnh cửu phẩm mới dừng lại!
Hắn lập tức tế khởi một khẩu đại đỉnh, nhe răng cười độc ác nói: "Họ Diệp, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!"
Tu vi của hai người bọn họ cao, tốc độ nhanh, ba người Diệp Húc căn bản không thể chạy trốn.
"Vũ Văn sư điệt, ngươi có thể ngăn cản được Thang Thành bao lâu?" Diệp Húc dừng chân lại, nhìn hai người đánh tới.
Vũ Văn Hạo trong mắt lấp lóe hung quang: "Mười giây! Sau mười giây, ta khẳng định bị tên khốn khiếp Thang Thành này giết chết!"
"Mười giây vậy đủ rồi, trong vòng ba giây ta xử lý Mai Đạp Sơn, liền đi giúp ngươi."
Diệp Húc thản nhiên cười, nhìn Mai Đạp Sơn đang vọt tới chính mình, Công Đức Kim Luân hiện lên sau đầu, ma khí dày đặc.
Hắn trở nên trang nghiêm, vẻ mặt thương xót, mỉm cười thở dài: "Mai huynh, ta đang cần công đức, ngươi cố tình đưa lên cửa, đây là thiên ý…"