Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 217: Vu sĩ chân chính




Diệp Húc ánh mắt lộ ra dị sắc, hắn lấy tu vi chân nguyên nhất phẩm, đại sát tứ phương. Ngay cả Mộ Dung Thùy, Triệu Du, cao thủ ngũ phẩm như vậy cũng không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí bị hắn liên tục giết mấy người, đánh những người này tối tăm mặt mũi, khiến cho những nhân vật thiên tài cao cao tại thượng này cũng không còn một chút mặt mũi.

Khẩu khí của Ứng Tông Đạo cực lớn, không ngờ lấy tu vi chân nguyên nhất phẩm đấu với hắn, khiến cho hắn không khỏi nổi lên hiếu thắng trong lòng.

"Vu sĩ chân chính? Chẳng lẽ hiện giờ ta cũng không phải là vu sĩ chân chính?"

Hắn khẽ nhúc nhích toàn thân, trong nháy mắt đã đi tới trước người của Ứng Tông Đạo, lòng bàn tay vừa lật. Bàn Long Kim Trượng lập tức hiện ra trong tay, ầm ầm mấy tiếng, Kim Trượng bị chân nguyên của hắn thúc dục, trở nên to lớn như một cây kim trụ hình lục lăng. Thật mạnh ảo ảnh hiện lên đánh xuống, làm cho không khí đè sập xuống, phát ra những tiếng nổ ầm ầm.

Cùng lúc đó, chân nguyên của Diệp Húc dũng mãnh tiến vào trong Bàn Long Kim Trượng. Hắn quan tưởng hình dạng của Thanh Giao, lập tức kích phát ra uy thế cực lớn của Kim Trượng. Hai đầu kim giao từ trong kim trụ bay lên, cắt ngang tới Ứng Tông Đạo.

Không những như thế, bên trong kim vân trên đỉnh đầu hắn, từng đầu giao long bay ra. Nó rống giận một tiếng, xuất hiện ra trên dưới một trăm đầu kim giao, bao phủ lấy Ứng Tông Đạo, từ bốn phương tám hướng mà ép tới, rít gào bao vây lấy hắn.

Diệp Húc nói động thủ là động thủ, vừa ra tay đã cương mãnh vô cùng. Một trượng nện xuống, hơn nữa còn có Kim Giao Tiễn, Quần Giao Loạn Vũ, thế công mãnh liệt, làm người ta phải trố mắt.

Thực lực của hắn, đã có thế đem uy lực của Bàn Long Kim Trượng hoàn toàn phát huy ra. Phối hợp với Thanh Giao Cửu Kích, có chút không kém một kích mạnh nhất của Triệu Du cầm chiến kích trong tay phát ra.

"Thực lực của ngươi rất không tồi, kỹ xảo chiến đấu cực cao, khó trách có thể trổ hết tài năng bên trong những nhân vật thiên tài."

Ứng Tông Đạo tán thưởng một câu, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Bàn Long Kim Trượng hạ xuống. Trên đỉnh đầu hắn hình thành một đám mây bằng chân nguyên. Đột nhiên từ trong đám mây bay ra mấy trăm ánh đao tinh tế, giống như cá bơi lội, cao thấp tung bay, cực kỳ sinh động, làm cho người ta có một cảm giác sinh động giống như thật.

Chỉ nghe thấy tiếng xuy xuy không dứt bên tai, những ánh đao này không ngừng xé nát những kim giao chân nguyên của Diệp Húc. Nó giống như bào đinh giải ngưu vậy, thành thục vô cùng.

Những ánh đao này sau khi phân giải kim giao xong, không ngờ cũng hóa thành mấy trăm đầu giao long, trước khi bàn long kim trượng đánh xuống, liền chen chúc chui vào bên trong bàn long kim trượng.

"Tế!"

Ứng Tông Đạo quát lên một tiếng, Diệp Húc lập tức cảm thấy bàn long kim trượng bỗng nhiên bài xích chân nguyên của mình, không ngờ bài xuất ra chân nguyên của hắn.

Còn chưa tới một hiệp, bàn long kim trượng dĩ nhiên đã thay đổi chủ.

Ứng Tông Đạo chân nguyên hóa thành bàn tay to, nhẹ nhàng cầm lấy kim trượng trong bàn tay mình. Kim giao tiễn của Diệp Húc cũng bị hắn dễ dàng phá vỡ, hóa thành hai đầu kim giao, ngoan ngoãn rơi xuống phía trên kim trượng.

"Ứng sư huynh, ngươi sao cũng biết Thanh Giao Cửu Kích?"

Diệp Húc chỉ cảm thấy khó có thể tin được, Ứng Tông Đạo thanh giao cửu kích quả thực so với hắn còn muốn tốt hơn, còn muốn linh hoạt, thiên biến vạn hóa hơn.

Ứng Tông Đạo đoạt được bàn long kim trượng của hắn, chỉ sử dụng hai loại vu pháp, thậm chí không hề động tới vu bảo, tới giờ vẫn chắp tay sau lưng, đứng nguyên một chỗ.

Leng keng, bàn long kim trượng bị hắn hất ra một bên.

"Thân là vu sĩ chân nguyên kỳ, phải hiểu được tế luyện vu bảo là thế nào, mới không bị đối phương đoạt đi vu bảo. Ngươi chỉ có dùng chân nguyên thúc dục vu bảo, nhưng lại không hiểu được cái gì là tế, cái gì kêu là luyện. Bởi vậy mới dễ dàng bị ta cướp đi vu bảo. Về phần Thanh Giao Cửu Kích, môn vu pháp này uy lực không tồi, ta tập qua hai tháng, giải phẫu một con thanh giao, mới tu luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh này."

Ứng Tông Đạo tâm niệm hơi động, hai đầu giao long từ trong tay áo hắn bay ra, đây là giao long chân chính, hắc giao tu luyện ra nguyên đan, mang theo khí tức vô cùng khủng bố, làm người ta không lạnh mà run, mỉm cười nói: "Thanh Giao Cửu Kích loại vu pháp này muốn thành tựu cao nhất, chính là khống chế giao long chân chính, đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Ảo Thai Kỳ, cũng có thể bị cắt chết. Tuy nhiên luyện tới một bước này cũng không dễ dàng, ngươi còn cần tới Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh, học được pháp môn tế luyện yêu thú bên trong đó."

Diệp Húc không khỏi hít một ngụm lãnh khí, Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh là tâm pháp trấn giáo của Bách Hoa cung, lấy yêu thú làm vu bảo, uy lực rất mạnh. Nếu lấy Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh, thúc dục thanh giao cửu kích, ngự khống giao long chân chính, chỉ sợ ngay cả một ngọn núi cũng có thể dễ dàng cắt đoạn.

Ứng Tông Đạo thu hồi hai đầu hắc giao, như trước chắp tay sau lưng mỉm cười nói: "Ngươi còn có thủ đoạn gì? Tận lực sử dụng đi. Diệp sư đệ, nếu ngươi có thể bức ta vận dụng hai tay, liền tính ngươi thắng."

Diệp Húc hít một hơi thật dài, ổn định tâm thần, thủ đoạn của Ứng Tông Đạo quả thực vượt quá hắn không chỉ một bậc. Người này thủy chung đều là dùng tu vi chân nguyên nhất phẩm, tuyệt không có nửa điểm vượt qua, lại có thể vững vàng khắc chế bàn long kim trượng của hắn.

"Thiết Huyết chiến kỳ lấy ra nữa cũng vô dụng, khẳng định sẽ bị hắn dễ dàng thu đi. Những vu bảo khác càng thêm vô dụng, chỉ có tinh đấu trận đồ, mới có thể tranh phong được với hắn!"

Diệp Húc tâm niệm vừa động, tinh đầu trận đồ lập tức hạ xuống, vây Ứng Tông Đạo ở bên trong. Một ngôi sao cực kỳ to lớn rít gào đánh thẳng tới Ứng Tông Đạo!

Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ là hắn cực cực khổ khổ luyện chế mà thành, từng viên tinh châu được hắn tế luyện rồi đặt vào trong đó bày trận. Bởi vậy Diệp Húc đúng là vô cùng quen thuộc với trận đồ này, Ứng Tông Đạo muốn cướp lấy, căn bản không có khả năng.

ở trong Thiên Ma Sách, Diệp Húc dựa vào trận đồ này mà vây khốn hơn 70 danh Hỗn Nguyên Kỳ vu sĩ. Uy lực mạnh mẽ, so với mảnh vỡ Đại Diễn Thần Chung không kém chút nào!

Tinh đấu đại trận vây Ứng Tông Đạo ở bên trong, Diệp Húc tay cẩm Thái Dương tinh phiên, chiếm cứ trận nhãn, huy động đại kỳ, ra sức quấy, lập tức chu thiên tinh đấu giống như nước sôi trào, cuồn cuộn như thủy triều, đè ép về phía Ứng Tông Đạo.

Đồng thời trấn áp Mộ Dung Thùy cùng hơn bảy mươi danh vu sĩ, khiến cho khó khăn của Diệp Húc rất lớn, chỉ có thể miễn cưỡng vây khốn bọn họ. Nhưng lúc này đối phó với một mình Ứng Tông Đạo mà nói, hắn có thể thong dong hơn nhiều, có thể thi triển ra trận đồ có uy lực lớn hơn nữa.

"Đằng xà hóa thân, di tinh hoán đẩu!"

Ứng Tông Đạo vẫn hai tay chắp sau lưng, trong đám mây chân nguyên trên đỉnh đầu, đột nhiên một con Đằng Xà dài cả trăm mét lao ra, ngàn vũ ngàn cánh, mỗi một vũ mao bao lấy một ngôi sao, thân hình vặn vẹo, lập tức đánh loạn lên đại trận chu thiên tinh đấu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Đằng Xà Hóa Thần Chân Kinh của Mộ Dung gia?"

Diệp Húc chỉ cảm thấy Đằng Xà này khi tiến vào bên trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, dường như biến thành một thành viên bên trong chu thiên tinh đấu, đồng thời tinh đấu không thể công kích tới nó. Mà Đằng Xà khẽ nhúc nhích, liền khiến cho chu thiên tinh đấu loạn cả lên, không thành trận thế.

Đằng xà hóa thần chân kinh của Ứng Tông Đạo, so với Mộ Dung Thùy thì tinh diệu hơn không biết bao nhiêu lần, đủ để di tinh hoán đẩu.

Hắn huy động Thái Dương Tinh Phiên vẫn không thể ngăn lại xu thế hỗn loạn của chu thiên tinh đấu.

"Ta từng giao thủ với Chu Thiên Tinh Cung, đối với trận đồ Đại Chu Thiên Tinh Đấu cũng có hiểu biết, có lẽ còn sâu sắc hơn cả ngươi. Bởi vậy mới có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp của ngươi."

Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: "Tuy nhiên, nếu ngươi đem Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ hoàn toàn luyện thành, 365 tòa tinh đấu đều có một lá tinh phiên chủ trận mà nói, ta liền không thể phá khai được rồi."

Diệp Húc thấy tinh đấu đại trận cũng không thể nề hà được hắn, không khỏi có chút suy sụp. Đột nhiên hắn tế khởi mảnh vỡ Đại Diễn thần chung, nào ngờ chưa kịp đập xuống thì đã nghe thấy đương đương mấy tiếng. Ứng Tông Đạo đã tiên phát chế nhân, tế khởi bàn long kim trượng, gõ vài cái lên mảnh vỡ đại diễn thần chung.

Mảnh vỡ đại diễn thần chung này bị hắn khống chế, độ cong hướng về phía Diệp Húc, lập tức chấn cho Diệp Húc thất điên bát đảo, mắt tóe ngàn sao.

"Đừng gõ, ta thua…" Diệp Húc thân hình không xong, có chút chua xót nói.

Hắn xuất toàn bộ thủ đoạn của mình rồi cũng không thể nề hà Ứng Tông Đạo. Thậm chí thủ đoạn sở trường nhất của mình, cũng bị đối phương dùng để đối phó chính mình, trong lòng lập tức mất mát vô cùng.

"Ta cùng với vu sĩ chân chính chênh lệch thực sự lớn như vậy sao? Thậm chí không có sức phản kháng?"

Ứng Tông Đạo tán đi chân nguyên, bỏ lại hết thảy bàn long kim trượng và mảnh vỡ đại diễn thần chung, thản nhiên nói: "Kỳ thực chênh lệch của ngươi cũng không phải quá lớn, chỉ có điều ngươi tu luyện không có hệ thống, bởi vậy mới dễ dàng bị người khắc chế."

Diệp Húc ngẩng đầu, thần thái đờ đẫn nói: "Ta không có sư phụ…"

Ứng Tông Đạo thở dài ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tuyền Ma Tông tổng đàn từ từ nói: "Cho nên ta mới nói là Tiết sư đệ cùng Lỗ sư đệ có chút càn quấy. Vệ sư thúc thọ nguyên đã hết, nguyên thần tán loạn, vốn không thể dạy bảo người khác được."

Hắn chậm rãi bay lên, hướng tổng đàn mà đi.

Diệp Húc cao giọng nói: "Ứng sư huynh, như thế nào mới có thể trở thành vu sĩ chân chính?"

Ứng Tông Đạo thanh âm từ xa xa truyền tới: "Vu sĩ chân chính, trong lòng có vạn pháp, pháp tùy tâm mà ra theo ý mình. Ngươi trong lòng chỉ có vài loại pháp môn, như thế nào trở thành vu sĩ chân chính được? Thạch Cố thư viện của Thánh Tông ta, có vu pháp vạn cuốn, tâm pháp vạn cuốn. Thập Vại Đại Sơn, có đủ loại dị thú, đủ loại di tích, muốn trở thành vu sĩ chân chính phải xem chính ngươi rồi."

"Trong lòng có mãnh hộ, mãnh chí ở trong ngực, lấy ngực bụng làm tay, trời đất thì có sợ chi?" Hắn cười ha hả, biến mất ở xa xa, chỉ còn lại một điểm trắng.

Diệp Húc nhìn theo hướng hắn đi lẩm bẩm nói: "Thạch Cố Thư Viện? Hẳn là thư khố của Hoàng Tuyền ma tông ta, không biết ở tòa linh sơn nào…"

Hắn phất tay gọi một nô bộc tới hỏi: " Biết Thạch Cố thư viện ở nơi nào không?"

Nô bộc kia cuống quýt cười nói: "Thạch Cố Thư Viện chính ở Chung Cố Sơn, cách tổng đàn một toàn linh sơn, rất dễ phân biệt. Phong chủ đi tới nơi đó nhìn một cái là biết liền."

Diệp Húc lúc này đứng dậy, thẳng tới tổng đàn mà đi, thầm nghĩ: "Tám tòa vu hồn giới để trong này cũng không thoát được. Hiện giờ học thêm vài loại sở đọc đã mới là đúng đắn. Nếu không cho dù lấy được bảo vật trong vu hồn giới cũng dễ bị người ta cướp mất.

Ứng Tông Đạo còn chưa đi vào tổng đàn ma tông, đám người Tiết trưởng lão đã xông tới, Lỗ trưởng lão cung kính nói: "Tông chủ, tiểu tử kia có phải là gian tế không?"

Ứng Tông Đạo lắc đầu nói: "Không phải, Đại Chu Thiên Tinh đấu cấm điển của hắn cũng không toàn diện, rất nhiều thứ cũng khác biệt. Hẳn là vu sĩ hoang dã, không biết lấy được cấm điển không trọn vẹn này từ đâu?"

Hai người nhẹ nhàng thở ra, Tiết trưởng lão cười nói: "Nếu không phải là gian tế, như vậy có thể cho hắn một sư phụ, miễn cho hắn trì hoãn tiền đồ."

Lỗ trưởng lão cười nói: "Tiểu tử này vừa rồi còn phái người tới mắng ta, nô bộc kia cũng thật lớn mật, quả nhiên há mồm mắng chửi ta thật, đúng là rất hứng thú. Tuy nhiên thực lực của hắn đích xác cũng không kém, đáng giá tài bồi."

Ứng Tông Đạo lắc đầu nói: "Thánh Tông ta cũng không có Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển, ai tới dạy hắn đây? Chẳng lẽ mới một vị trưởng lão trong Tinh Cung tới sao?"

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Ứng Tông Đạo chắp tay sau lưng mỉm cười nói: "Để hắn tự mình cân nhắc đi."

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Diệp Húc cũng hướng tổng đàn Ma Tông bay tới, xa xa hô to nói: "Ứng sư huynh, tiểu đệ học có chút thành tựu tiếp tục tới tìm ngươi solo."

Tiết trưởng lão và Lỗ trưởng lão sợ tới mức mặt không chút sắc, không biết làm sao, Ứng Tông Đạo cười cười, xoay người đi tới tổng đàn: "Hiện giờ người trẻ tuổi đúng là tinh thần phấn chấn bồng bột à…"