Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 97: Tuẫn táng




Lộ trình từ trấn Ái Kê đến Thẩm Dương chỉ vẻn vẹn bốn mươi dặm, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưỡi rồng chầu trời, binh lính hộ vệ Lưỡng Hoàng kỳ trở nên hoảng loạn, đoàn thuyền lề mề đi ngay trong đêm, từ bỏ thuyền đổi thành xe, sau đó chậm rãi chạy đến nửa đêm mới tới được Thẩm Dương.

Chưa kịp vào đến cổng thành, đã nghe những tiếng nức nở nghẹn ngào từ khắp nơi vang đến.

Trên mặt A Ba Hợi dù toát ra vẻ thê lương, nhưng dù buồn đau cỡ nào, từ trong xương vẫn bức ra một vẻ bình tĩnh quả cảm. Tôi lạnh nhạt quan sát cô ta, chung quy cảm thấy vào một khắc khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích tắt thở kia, trong lòng cô ta đã bắt đầu quyết định chủ ý rồi.

Rốt cuộc cô ta có chủ ý gì? Một khi câu trả lời được mong mỏi ấy thốt ra, chỉ sợ đủ để khiến người khác kinh hãi đến phát run, sống không bằng chết.

"Đại phúc tấn!". Ngoài xe có người nhún nhường nhỏ giọng nói: "Chư vị Bối lặc a ca, Vương công Đại thần đều đã ra khỏi thành nghênh đón linh cữu rồi ạ".

A Ba Hợi đáp một câu: "Ta biết rồi". Lấy khăn tay che mặt, tiếng khóc bi thương lập tức bật ra, nghẹn ngào nói: "Mời các vị Hòa Thạc Bối lặc di chuyển tới điện bát giác, Đại Hãn có di chiếu cần tuyên...".

Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, trợn mắt "Ư ư" hai tiếng.

Cô ta che mặt khẽ nghiêng đầu lại, mặc dù ánh sáng trong xe đầy u ám, nhưng tôi vẫn thấy rõ nỗi oán hận cùng nham hiểm tràn ngập trong đôi mắt của cô ta.

Ước chừng qua hơn một tiếng, tôi đoán lúc này chắc đã đến canh tư, A Ba Hợi ngồi trên long ỷ điện bát giác, chòng chọc nhìn thẳng vào tôi.

Tôi bị trói chéo tay vứt bên chân cô ta, miệng bị nhét tấm vải cuộn dày cộm, dường như cô ta vẫn còn bực tức chưa xả được giận, mắt thấy Bát Hòa Thạc Bối lặc chưa tới, thỉnh thoảng lấy đế giày dày cả tấc giẫm lên ngón tay tôi, tôi đau đến ứa nước mắt, nhưng vẫn không hề kêu đau một tiếng.

Không lâu sau ngoài điện có thái giám thông báo, A Ba Hợi sửa sang lại quần áo, vẫn lấy khăn che mặt, cả người khẽ dựa vào trên tay vịn, khóc thút thít, bộ dạng đó tựa như ruột gan đã bị đứt thành từng khúc, khóc đến sắp kiệt sức ngất đi.

Tôi không rảnh coi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời đó của cô ta, hai mắt chỉ chăm chú nhìn thẳng vào cửa lớn, quả nhiên từ trong bóng đêm yên tĩnh đó đã truyền đến từng trận tiếng bước chân hỗn tạp, ngay sau đó một loạt người mặc đồ lụa trắng nối đuôi tiến vào.

Hoàng Thái Cực ở trong hàng đó, tám người xếp thành hai dãy, vừa mới khom người hành lễ, đôi mắt chàng bỗng sững sờ ngây ra nhìn tôi.

Đôi mắt tôi cay xòe, nước mắt bị kìm nén đã lâu cuối cùng không còn kìm được nữa liền lả chả rơi xuống.

Trong lúc đám người đang hành lễ, Hoàng Thái Cực bước nhanh vọt lên, A Ba Hợi bị hành động mạnh mẽ bất thình lình của chàng dọa đến hoảng sợ, người bật về phía sau long ỷ đột nhiên co rút lại.

Hoàng Thái Cực lại lao thẳng về phía tôi, đưa tay đỡ tôi đứng dậy, đồng thời ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía A Ba Hợi: "Không biết Phúc tấn của ta đã phạm tội gì, khiến Đại Phúc tấn phải trừng phạt cô ấy?".

A Ba Hợi hoang mang kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy lẩm bẩm: "Ngươi... ngươi nói gì?". Ánh mắt lại rủ xuống, chăm chú nhìn vào mặt tôi, "Ả là người của ngươi... không! Không! Không đúng! Ả là kẻ gây họa! Là ả gái già của Diệp Hách đó! Ả chính là Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp!". Tâm trạng cô ta trở nên kích động, đứng bật dậy khỏi ghế, ngang nhiên nói, "Lúc lâm chung Đại Hãn có chỉ thị, muốn ả tuẫn táng theo nghi lễ!".

Trong một lúc, trên điện vang lên từng trận thì thầm nói nhỏ, Hoàng Thái Cực lạnh lùng nói: "Đại Phúc tấn phải chăng đã bi thương quá độ, đến nỗi thần trí mơ hồ rồi chăng? Ai mà không biết biểu tỷ Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách của ta qua đời ở Khách Nhĩ Khách đã mười năm rồi. Người này rõ ràng là Tiểu Phúc tấn Bộ Du Nhiên của ta... biểu tỷ được ca tụng là Đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân, ngươi cảm thấy Tiểu Phúc tấn của ta có đủ tư sắc để đánh đồng với biểu tỷ ta?".

"Không sai! Cô ấy thật sự là Tiểu Phúc tấn của a mã ta, là người Mông Cổ...". Một bước lên phía trước nói, tôi thoáng nhìn qua, thấy đó là Hào Cách. Kể từ lúc trưởng thành, cậu ta đã thay Đỗ Độ chưởng quản Tương Bạch kỳ.

A Ba Hợi bị hai cha con bọn họ cùng lên tiếng dồn ép, trong phút chốc không nói được lời nào.

"Ngạch niết!". Đa Đạc đi tới, đưa tay đỡ mẹ mình, "Người mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi".

A Ba Hợi lộ vẻ đau thương nói: "Ngay cả con cũng không tin ta? Ngay cả con cũng hoài nghi ta?".

"Ngạch niết, người phụ nữ này con đã từng gặp rồi, cô ta quả thực là Tiểu Phúc tấn của Bát ca...".

Đột nhiên A Ba Hợi hất tay Đa Đạc ra, cái lưng quật cường trở nên thẳng tắp, ánh mắt ngạo nghễ lần lượt đảo qua A Tế Cách, Đa Đạc, Nhạc Thác, Mãng Cổ Nhĩ Thái, A Mẫn, Hoàng Thái Cực, Hào Cách, cuối cùng dừng lại ngay Đại Thiện.

Đại Thiện khom lưng, đầu cúi xuống chẳng nói chẳng rằng. Lòng tôi thoáng run rẩy, không chờ tôi kịp nghĩ ngợi, A Ba Hợi đã mở miệng gọi: "Đại Bối lặc!".

Đại Thiện kề cà không nhúc nhích, tựa như một lão tăng đang ngồi thiền, đối với tất cả mọi chuyện bên ngoài hoàn toàn mất đi cảm giác.

A Ba Hợi cao giọng nói: "Di chiếu của Đại Hãn... Mệnh cho Thập Ngũ a ca Đa Đạc kế Hãn vị, Đại Bối lặc Đại Thiện phụ chính!".

Một câu đánh xuống như long trời lở đất, Đa Đạc kinh hãi đến trợn mắt há mồm, ngay cả đám Bối lặc cũng kinh ngạc không thôi.

Khi còn sống, Nỗ Nhĩ Cáp Xích quả thực là cực kỳ yêu thích đứa con Đa Đạc này, thậm chí thằng bé còn chưa lớn ông ta đã phân chia Ngưu lục Tương Hoàng kỳ cho nó. Thế nhưng, muốn một đứa nhỏ mới mười hai tuổi, không hề có công trạng lên làm Đại Hãn, bất luận thế nào cũng không khiến người ta tín phục nổi.

Nhị Bối lặc A Mẫn hừ lạnh, hoàn toàn không xem trọng lời nói của A Ba Hợi... Mặc dù A Mẫn không có tư cách tranh đoạt Hãn vị, nhưng muốn gã ủng hộ phục tùng Đa Đạc kế vị, e là còn khó hơn cả lên trời.

Tam Bối lặc Mãng Cổ Nhĩ Thái cười lớn một hơi: "Đa Đạc dựa vào cái gì để làm Đại Hãn? Nếu nó có thể làm Đại Hãn, vậy toàn bộ người của Đại Kim quốc này đều có thể làm Đại Hãn... Cũng có thể nói ta cũng làm Đại Hãn được vậy!".

Sắc mặt A Ba Hợi xanh mét, Đa Đạc nhỏ giọng kêu: "Ngạch niết...".

"Di chiếu của Đại Hãn là như thế, các ngươi có ai không phục, cứ tới trước linh cữu của Đại Hãn mà nói đi!". A Ba Hợi đổi giọng, trực tiếp ném sự căng thẳng cùng mâu thuẫn gay gắt đó vào Đại Thiện, "Đại Bối lặc! Đại Hãn mệnh ngươi phụ chính, ngươi nói thế nào? Lẽ nào hài cốt Đại Hãn chưa lạnh, đã mặc cho huynh đệ coi thường Hãn ý, kháng chỉ bất tuân sao?".

Thì ra... đây là chủ ý mà A Ba Hợi đã quyết!

Vì để bảo vệ lợi ích của bản thân mà định ra một ván bài!

Không chút do dự vứt bỏ hai đứa con lớn tuổi hơn trong ba đứa con, chọn đứa bé Đa Đạc nhỏ tuổi nhất kế thừa Hãn vị, đồng thời đề cập tới việc Đại Thiện làm phụ chính... Nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, dựa theo lời lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn sống đã nói, thậm chí Đại Thiện có thể cưới cả A Ba Hợi, chân chính trở thành một người phụ chính Hãn vương, dần dần tiếm quyền Đa Đạc.

Khá lắm A Ba Hợi! Chẳng qua chỉ mới hơn mười tiếng, đã có thể nghĩ ra loại kế sách vẹn cả đôi đường này! Hãn vị, quyền lực, tình yêu, đàn ông... cô ta tự mình tính toán lợi ích đến mức cân bằng, có lợi nhất.

Đại Thiện trước sau vẫn cúi đầu không lên tiếng, trong lúc mấu chốt này, chỉ cần hắn đứng ra lên tiếng một câu, tin chắc với địa vị và uy tín của một Đại Bối lặc là hắn, ý muốn giả di chiếu của A Ba Hợi có khả năng sẽ lập tức thành sự thật.

"Ư ư! Ư ư...". Tôi lấy bả vai đẩy Hoàng Thái Cực, nôn nóng ý bảo chàng cởi dây trói.

Hoàng Thái Cực vốn đang mải miết xuất thần, lúc này mới phản ứng lại, hai ba lượt cởi đã tháo xong dây trói của tôi. Tôi nhổ vải cuộn xuống, hét lớn: "Đại Phúc tấn nói dối! Lúc lâm chung Đại Hãn không hề để lại di chiếu gì!".

Sắc mặt A Ba Hợi tái nhợt như trang giấy, ngón tay rũ xuống hơi run rẩy, nhưng tấm lưng vẫn thẳng, vẻ mặt ngạo nghễ, không tìm thấy một chút kích động nào: "Tiện nhân ngươi dựa vào cái gì cho là ta nói dối?".

Tôi chưa mở miệng cãi lại, Hoàng Thái Cực đã cười nói: "Có nói dối hay không, điều này tự trong lòng Đại Phúc tấn hiểu rõ nhất, có điều...". Chàng xòe tay trước mặt A Ba Hợi, "Ta muốn xem chiếu thư!".

A Ba Hợi khẽ biến sắc, đám người A Mẫn và Mãng Cổ Nhĩ Thái cũng chen lên, đồng thanh nói: "Không sai! Mời Đại Phúc tấn đưa chiếu thư ra!".

"Đại Hãn là... truyền khẩu dụ, vẫn chưa có...". Cô ta nhỏ giọng ấp úng, ném ánh mắt cầu xin giúp đỡ vào Đại Thiện, nhưng Đại Thiện làm như không nghe thấy gì.

Bốn năm người vây quanh A Ba Hợi, mồm mép không ngừng tranh nhau nói: "Không có chiếu thư, sao có thể tin đây?".

Đại Thiện làm ngơ khiến A Ba Hợi mất đi cơ hội tốt, trong khoảnh khắc trở nên bị động, trong tình huống rối ren quẫn bách, cô ta liếc mắt nhìn tôi, không khỏi bộc phát lửa giận: "Các ngươi không tin vào di chiếu của Đại Hãn ta cũng hết cách, chỉ là ả tiện nhân này, Đại Hãn đã chính miệng tuyên chỉ hạ lệnh ả chôn cùng, thị vệ canh giữ ngoài cửa khoang thuyền lúc đó có thể làm chứng!".

Người tôi run lên, Hoàng Thái Cực cảm nhận được nỗi sợ hãi của tôi, cầm lấy tay tôi khẽ lay, hơi cười nói: "Hãn a mã bảo Phúc tấn ta tuẫn táng? Đại Phúc tấn không phải đang nói giỡn chứ? Chỉ sợ là...". Giọng chàng nhẹ đi, tựa như không còn chút sức nào, nhưng lời kế tiếp lại khiến kẻ khác không lạnh mà run, "Chỉ sợ là Đại Phúc tấn đang đùn đẩy trách nhiệm của bản thân mà thôi!".

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ được thốt ra, khiến A Ba Hợi hoảng sợ biến sắc.

"Không sai! Người được Đại Hãn ra lệnh tuẫn táng, sao có thể trút vào người con dâu của mình! Điều này quả là không hợp lý chút nào!".

"Ta hiểu rồi!". Mãng Cổ Nhĩ Thái hét lớn, "Người vốn được a mã chỉ định chính là Đại Phúc tấn! Thường ngày cô được a mã sủng ái như vậy, Hãn a mã đương nhiên sẽ luyến tiếc không muốn bị xa cách với cô...".

Lúc này A Tế Cách và Đa Đạc mới thật sự hốt hoảng, reo lên: "Sao có thể? Tuyệt không lý nào bảo ngạch niết ta tuẫn táng được!".

Hoàng Thái Cực cười lạnh: "Vậy để Phúc tấn ta tuẫn táng là hợp lý?".

"Đúng thế! Không có khả năng nào là Tiểu Phúc tấn của Tứ Bối lặc!". Nhạc Thác la lên. Hắn và Hào Cách đứng chung một phe, đứng bên cạnh phất cờ reo hò.

Tôi bi thương khẽ cảm thán, lần này A Ba Hợi đã tự mua dây buộc mình! Nếu trước đó không có màn trình diễn tiết mục giả di chiếu ấy, đám A Mãn và Mãng Cổ Nhĩ Thái cũng sẽ không kiên quan chẳng hề nể tình muốn đẩy cô ta vào chỗ chết như thế.

Cô ta sai rồi! Cái gì cô ta cũng tính đúng! Chỉ duy nhất tính sai Đại Thiện! Sai vì hắn đã lựa chọn trầm mặc vào thời khắc mấu chốt, không bị quyền lực hấp dẫn đứng về phía cô.

Tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, tôi bị ngăn phía sau bức tường người, đối mặt với những lời chất vất hùng hổ như thế, A Ba Hợi đã hoàn toàn mất đi khả năng giải thích.

Đám A Mẫn, Mãng Cổ Nhĩ Thái dường như đều quên đi một vấn đề cực kỳ nhạy cảm, vì sao Tiểu Phúc tấn Hoàng Thái Cực là tôi, lại đột nhiên xuất hiện trên thuyền của Nỗ Nhĩ Cáp Xích? Hoặc có thể, hiện tại bọn họ không muốn để ý nhiều vào cái chuyện vặt vãnh đó, đối với bọn họ, điều quan trọng nhất hiện giờ là đẩy người A Ba Hợi – người phụ nữ có danh hiệu Đại Phúc tấn đó, cùng với ba đứa con của cô ta vào đường cùng.

Kiên quyết lật đổ người phụ nữ khôn khéo quả quyết đó! Hoàn toàn cắt đứt mối nguy hại về sau!

Đầu tôi có chút choáng váng, bước chân có hơi loạng choạng, ngay lúc ấy từ phía sau có người đỡ lấy tôi, cách một lớp áo mỏng manh, giữa mùa hè oi bức này lại cảm thấy lạnh lẽo khác thường. Tôi rùng mình một cái, đột nhiên quay đầu, lập tức đập vào tầm mắt là một đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc vinh viễn được khắc sâu dưới đáy lòng.

Khóe miệng tôi hơi co giật, tim đập càng lúc mãnh liệt, im lặng không nói năng gì.

Đại Thiện sâu xa nhìn tôi, đột nhiên vươn tay bắt lấy tay trái tôi, mạnh mẽ, kiên định siết chặt ngón tay tôi. Tôi cắn răng, nhịn đau không lên tiếng, mặc cho hắn tùy ý dùng sức. Cánh tay hắn đột nhiên ra sức kéo, tôi thất tha thất thiếu bị hắn kéo ra khỏi lầu bát giác.

Bầu không khí bên ngoài mát mẻ hơn trong điện rất nhiều, màn đêm tối đen như mực, trên lối đi lạnh tanh chật hẹp có treo mấy ngọn đèn lồng. Bởi vì đang là tình hình đặc biệt, tất cả thị vệ ngày thường canh giữ ngoài điện đều đã bị sai đi, không còn một bóng người.

Đại Thiện không quay đầu, chỉ càng đi càng nhanh, tôi bị A Ba Hợi trói suốt mười tiếng, đi đứng đã sớm không còn cảm giác, làm sao chịu nổi sự giày vò đó của hắn. Đi chưa được bao xa, bắp thịt trên cẳng chân trái đột nhiên co rút, cứ thế mà bị vấp.

Tiếng hô nhỏ còn nghẹn trong họng, cơ thể trực tiếp ngã xuống lập tức được hai cánh tay mềm mại như gió vững vàng quơ vào trong lòng.

Hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, tôi không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ đành buông mí mắt xuống, lông mi không kìm được run rẩy.

Đầu ngón tay vẫn mềm mại lạnh lẽo như trước vuốt ve khuôn mặt trái của tôi, tôi hơi run lên, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.

"Còn đau không?". Hắn khàn giọng hỏi.

"Không...". Tuy khuôn mặt đã khác xa khuôn mặt của Đệ nhất mỹ nữ trước kia, nhưng tôi biết tôi không giấu được hắn, bất luận có thay đổi ra sao đi nữa, cũng tuyệt đối không thể giấu được con mắt của hắn.

"Vì sao phải giấu ta? Vì sao nhiều năm như thế không tới tìm ta? Ta luôn cho rằng... mình sẽ ôm nuối tiếc cả đời này! Ôi..." Hắn thở dài thườn thượt, ôm lấy cổ tôi, nghẹn ngào nói, "Chỉ mong đây không phải là do ta đang mơ! Nếu đây thực sự là cảnh trong mơ, ta tình nguyện cả đời này ở mãi trong đó, đừng bao giờ tỉnh lại!".

"Đại Thiện!". Rốt cuộc tôi không đành lòng giơ tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng hắn giống như lúc trước, "Ta đã không còn là Đông Ca của trước kia...".

"Dù nàng có biến thành như thế nào, nàng chính là nàng...".

Tôi thở dài một hơi: "Vậy còn ngươi? Ngươi có còn là... Đại Thiện của trước kia?".

Hai bả vai hắn chấn động, qua một lúc lâu mới cười khẽ: "Nàng yên tâm. Thứ nàng muốn cũng là thứ ta muốn...".

Thứ nàng muốn cũng là thứ ta muốn!

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Dưới ánh sao, vẻ mặt hắn bình thản như nước, dịu dàng như cơn gió thấm lạnh của những buổi đêm hè.

"Đại Thiện!". Tôi buột miệng gọi, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận về lời của mình vừa nãy, sao tôi có thể nhẫn tâm lợi dụng hắn, sao có thể chứ? "Ngươi không cần phải...".

Ngón trỏ của hắn nhẹ đặt lên môi tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo: "Dù cả đời này tranh giành quyền lực thì thế nào?". Hắn chua chát cười, "Trái tim này của ta vào mười năm trước đã chết theo nàng tại Khách Nhĩ Khách rồi... đêm đêm mỗi khi nằm mơ, ta sẽ thường ngu dốt chất vấn chính mình, lúc đầu đến tột cùng là vì cái gì mà lại đi tranh phần hư vinh ấy, nhưng cứ luôn bị cuốn vào trong vòng xoáy đó chẳng cách nào kiềm chế được. Ta đã lạc hướng mất rồi, cuối cùng quên đi cả ước nguyện ban đầu, sau tất cả cũng chỉ là vì nàng... chỉ khi nàng còn sống, tất cả những nỗ lực và trả giá của ta mới có ý nghĩa, bằng không... mọi thứ đều chỉ là vô ích...".

Tôi nghẹn họng chẳng nói gì, dù trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng đến cuối cũng chỉ hóa thành sự cảm khái.

Trong lúc tôi đang chật vật cúi đầu, trong điện bát giác bỗng vang lên tiếng ồn ào, sau đó cửa điện lập tức mở, Mãng Cổ Nhĩ Thái vừa nói vừa chửi bước ra, Đa Đạc theo sát phía sau hắn.

Đa Đạc đưa tay kéo lấy ống tay áo hắn, thấp giọng nói gì đó, Mãng Cổ Nhĩ Thái nổi nóng hất tay thằng bé ra quát: "Không có gì nữa hết, đã có di mệnh của Hãn a mã, tự nhiên sẽ phải thế!".

"Ngũ ca!". Đa Đạc sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, trong chốc lát A Mẫn cũng từ bên trong đi ra, chỉ cười lạnh nhìn Đa Đạc, nhưng không hề lên tiếng.

Tôi cúi đầu, đứng dựa lưng vào tường.

Mãng Cổ Nhĩ Thái đến gần, gọi: "Nhị ca".

Đại Thiện thản nhiên nói: "Nói thế nào?".

Mãng Cổ Nhĩ Thái chưa kịp mở miệng, A Mẫn đi theo từ phía sau lại, nói: "Đã là di mệnh tuẫn táng của Đại Hãn, Đại Phúc tấn cũng không có lý nào để trốn tránh". A Mẫn lộ vẻ cười nhạt, ánh mắt âm u nhìn vào Đại Thiện, "Đây là ý kiến của mọi người, Đại bối lặc hẳn là không dị nghị gì chứ?".

Đại Thiện khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi đáp: "Đã là ý của mọi người, nên vâng theo".

"Nhị ca". Đa Đạc hét to một tiếng, bất lực đứng im tại chỗ.

Dưới ánh trăng thê lương chiếu rọi, cậu thiếu niên mười hai tuổi ấy cuối cùng cũng không nén được bi thương, nức nở khóc lớn.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Thác và Hào Cách cùng đi ra, Nhạc Thác nhìn Hào Cách không lên tiếng, Hào Cách vỗ vỗ vai Đa Đạc: "Thập Ngũ thúc, tuẫn táng chính là một chuyện vinh quang, theo quy định của ông bà thì không thể vì thế mà thương cảm khóc lóc được...".

Đa Đạc rũ vai, hất tay Hào Cách, giơ tay qua loa lau mặt mình hai cái, lau sạch nước mắt rồi, mới ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói: "Người nào nói ta khóc?".

Tôi sít sao dán mắt vào cửa, vào lúc trông thấy Hoàng Thái Cực rốt cuộc cũng ra ngoài cùng A Tế Cách, trái tim treo cao mới lặng lẽ buông xuống.

Vẻ mặt A Tế Cách xanh mét, xụ mặt hung ác trừng mắt với Hoàng Thái Cực một cái. Hoàng Thái Cực chỉ xem như không thấy, nhịp chân trầm ổn bước về phía tôi.

Lúc đi ngang qua tôi, Hoàng Thái Cực ngay cả đầu cũng không hề quay lại, tôi đang đoán chắc là chàng có điều kiêng dè thì đột nhiên trên tay căng chặt, không ngờ đã được chàng nắm chặt lấy.

Ánh mắt chàng lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, vẫn không hề cúi đầu nhìn tôi lấy một cái, trực tiếp đi về phía trước, tôi hấp tấp đuổi cho kịp bước chân chàng.

Chàng đi rất chậm, từ đầu đến cuối luôn cách đám người Đại Thiện, A Mẫn một khoảng rất xa. Đi đến giữa cổng, đã có một đám họ hàng dòng dõi quý tộc đang chờ ở ngoài, trông thấy Bát Hòa Thạc Bối lặc đồng loạt đi ra, vội chen chúc nhau lên nghe ngóng tin tức.

Sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích qua đời, Đại Thiện đã là trưởng một tộc, lúc này hắn đã thành tiêu điểm để mọi người xúm vào.

Đối mặc với sự nôn nóng dò hỏi của mọi người, Đại Thiện chỉ hơi ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói: "Di mệnh của Hãn a mã khi còn sống là muốn Đại Phúc tấn tuẫn táng, sau khi Bát Hòa Thạc Bối lặc cùng bàn bạc, quyết định giờ Thìn sẽ khởi hành đại lễ tuẫn táng, giờ Tị nhập liệm, đồng quách* với Hãn...".

*Quách: Hay gọi là áo quan. Đồng quách: ý cũng tương tự như chôn cùng.

Tuy đã biết rõ việc mọi người bức tử A Ba Hợi là do lợi ích thúc ép, hơn nữa nếu cô ta không chết, vậy người chôn cùng với Hãn nhất định sẽ là tôi. Nhưng khi nghe thấy Đại Thiện tuyên bố tin này, lòng tôi như bị một tảng đá đồ sộ nặng ngàn cân đè xuống, khó mà giiar được nỗi phiền muộn u sầu này.

Cuối cùng, một sinh mệnh mới ba mươi sáu tuổi vẫn tràn đầy sức sống, lại rành rành trở thành vật hi sinh cho chính trị và quyền lực.

Trong lúc lơ đãng, tôi hướng tầm mắt về phía ba đứa con ruột của A Ba Hợi – A Tế Cách đang nghiến răng nghiến lợi, Đa Nhĩ Cổn mặt mày u ám, Đa Đạc vẻ mặt đầy bi thương.

Người lớn hai mươi mốt tuổi, người nhỏ mười hai tuổi, trong ba người này tôi chú ý tới nhất là Đa Nhĩ Cổn, chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi. Với những con nhỏ tuổi sắp mất mẹ như bọn họ, liệu ai trong số đông anh em chú cháu trong tộc sẽ có lòng lo liệu cho tương lai của bọn họ đây?

Tương lai... bọn họ...