Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 75: Phủ Thuận




Vốn tính là qua năm sẽ liền lên đường đi Phủ Thuận, nhưng tôi lại phát hiện ra một vấn đề đầy nghiêm trọng——Tiểu Bạch thường ít vận động, thịt thà đã bị tôi nuôi đến nỗi dày ra. Lúc này dựa vào nó mà đi, chỉ sợ đi không được mười dặm đã bị nó kéo chết theo. Chỉ là tôi không thể bỏ lại nó không quan tâm, vì thế ra kế hoạch dùng thời gian một tháng huấn luyện để tăng cường thể lực cho Tiểu Bạch, vô luận thế nào cũng phải nghĩ cách cho nó gầy đi, lấy lại thể hình bưu hãn của trước kia.

Tính tình Tiểu Bạch thật ra có chút không ngoan như lời Minh An nói, khi bắt đầu nuôi nó tôi đã phát hiện ra. Khi tâm tình nó khó chịu, liền trở nên cường hãn ngay cả Đại Bạch nó cũng sẽ cắn. Nhưng thật ra Đại Bạch nhìn qua vô cùng hung mãnh to con đó, đối mặt với cơn gây hấn vô lý của Tiểu Bạch, lại thường chẳng hề phản kháng, yên lặng chịu đựng, tính tình ôn hòa không thể ngờ được.

Tiểu Bạch lười biếng đã hơn nửa năm, cứ để nó tự do chạy nhảy, có lẽ nhất thời nó sẽ ham mới mẻ, nhưng qua thời gian dài, nó lại cứ lui về ở trong lều cỏ thô sơ, mặc kệ có đánh chửi cỡ nào cũng không chịu ra.

Vì thế kế hoạch huấn luyện một tháng bị kéo dài thành ba tháng......

Mười lăm tháng tư, cuối cùng tôi cũng chuẩn bị lên đường, biết tôi sắp phải đi, một ngày trước Tiểu Thu đã khóc vang trời, ra sức lôi kéo tay áo tôi, không nói lời nào, chỉ nhìn tôi mà khóc. Trát Hi Đát chuẩn bị cho tôi một cân trứng gà, đều đã được luộc chín, để tôi mang theo ăn trên đường. Lê Cấn không tỏ vẻ gì, vẻ mặt thản nhiên, nhưng tôi biết thật ra hắn ta vốn đã coi tôi như người trong nhà, tâm không hề ghét bỏ, nhưng cứ ra vẻ chết vẫn mạnh miệng.

Đêm nay tôi không thật sự ngủ, một nửa là hăng hái, một nửa là trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh tựa như luôn nghe thấy tiếng khóc của An Sinh vang bên tai.

Đã qua canh ba, bỗng có tiếng gõ cửa, y như tiếng sấm, tôi đang lịm đi trên giường bỗng bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, hai mắt đăm đăm dại ra một lúc mới tỉnh ngộ lại, vội vã không ngừng mặc quần áo mang ủng đi mưa.

Nhưng tiếng đập cửa cực kỳ nóng vội, tựa như trời sắp sập xuống tới nơi, tôi liền lên tiếng đáp: "Tới đây! Tới liền đây......" Không hiểu vì sao, lòng lại trở nên căng thẳng.

"A Bộ tẩu! A Bộ tẩu......"

Cách một cánh cửa gỗ, tôi nghe rõ là giọng Lê Cấn, vội rút then mở ra. Ngoài cửa, Lê Cấn đầu đổ đầy mồ hôi, tay xách đèn lồng, theo sau hắn còn có hơn chục nam nhân: "A Bộ tẩu! Cô đọc lá thư này xem, cô là người một bụng có tri thức, có học vấn, nên cô hãy cho chúng ta một chủ ý đi."

Tôi ù ù cạc cạc: "Cái gì?"

Lê Cấn lau mồ hôi, hô hấp nặng nề: "Xảy ra chuyện rồi! Phủ Thuận bị Kim binh Thát Đát* chiếm được rồi!"

*Thát Đát: hay Tatars, là từ mà người Hán dùng để chỉ các sắc dân du mục, các dân tộc thiểu số ở phía Bắc của Trung Quốc. Bản chất từ này mang ý miệt thị và phân biệt sắc tộc.

Tôi hoảng sợ nói không nên lời, tay vịn khung cửa khẽ run lên. Phủ Thuận......thất thủ? Lẽ nào, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã hoàn toàn xé mặt với Đại Minh?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt tôi đảo qua, dưới ánh lửa yếu ớt, là hơn mười khuôn mặt lo lắng bàng hoàng, vẻ mặt đầy phức tạp.

"Phạm tú tài, ngươi nói đi." Lê Cấn đẩy đẩy một người phía sau, tôi nhận ra đây vốn là Phạm tú tài ở thôn Tây thường giúp người khác viết thư nhà. Người này tuy mới hơn hai mươi, nhưng nghe nói ba năm trước đã đỗ tú tài, kiến thức uyên thâm, học thức bậc nhất, rất được đám người Hán trong thôn tôn trọng.

Tôi hơi gật đầu với hắn: "Có muốn vào trong nói chuyện không?" Phạm tú tài khẽ do dự, lắc lắc đầu. Tôi biết hắn kiêng dè cái gì mà nam nữ không chung phòng, vì thế cũng không miễn cưỡng, tôi ngồi trước ngưỡng cửa, kêu gọi mọi người: "Vậy tản ra đã rồi hẵng bàn, vây quanh nhau thật không thoải mái lắm."

Mọi người thoáng ngớ ra, đồng loạt nhìn về Phạm tú tài, sau khi thấy hắn gật gật đầu, mới tản ra tìm trụ đá gì đó, người ngồi xổm, người ngồi bệch, người đứng đủ cả. Phạm tú tài chắp tay đối với tôi, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra vẻ nho nhã, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên, tôi biết cái khí chất nhà Nho ấy vốn đã thấm nhuần từ trong cốt tủy của hắn, nên trong lòng cũng có khinh thường loại nữ tử như tôi, không liên quan đến việc tôi rốt cuộc có học vấn hay không, có kiến giải hay không.

"Bộ......tẩu là người hiểu biết chữ nghĩa, ta có việc muốn thỉnh giáo, đêm khuya đã quấy rầy......"

"Nói ngắn gọn đi!" Tôi ngẩng đầu, tức giận cắt ngang hắn, nửa đêm bị người khác đánh thức đã bực rồi, hơn nữa chuyện mà bọn họ nói lại là chuyện đáng ghét, là thứ mà hiện tại tôi không muốn nghe nhất, nên sự kiên nhẫn của tôi cũng đã đến giới hạn.

"Khụ!" Phạm tú tài bị một câu của tôi làm cho nghẹn lại, trên mặt thoáng hiện tia buồn bực, sau cùng tối xấu gì cũng nhịn xuống, rầu rĩ nói, "Vào cái hôm mười ba ấy, Đại Kim Hãn triệu tập Bát kỳ thệ sư*, lấy "Thất đại hận" bố cáo trời đất, trở mặt với nhà Minh." Nói xong lặng lẽ liếc tôi, "Hôm mười bốn liền dẫn hai vạn binh mã áp chế Phủ Thuận......"

*Tuyên thệ trước khi xuất quân.

"Gì chứ, không phải Lý Vĩnh Phương trấn thủ ở Phủ Thuận à? Có xấu cỡ nào cũng chưa tới nỗi chỉ vẻn vẹn có hai ngày ngắn ngủi mà đã bị phá thành!" Khi Diệp Hách phát sinh mâu thuẫn với Kiến Châu, gã Lý Vĩnh Phương này thường được nhắc đến với thân phận thái độ quan liêu của Minh triều, nghe như là một nhân vật hết sức khí thế.

"Phi!" Trong đám có một thanh niên vì phẫn hận mà nhổ nước bọt, tức giận nói, "Đừng nhắc tới tên gian tặc Lý Vĩnh Phương đó, hắn ta thấy binh Thát Đát hãm thành, gan chó sợ vỡ mật, chưa đánh mà đã hàng rồi, cứ vậy mà mở cổng thành đón binh Thát Đát vào!"

Tôi thấy hai mắt bọn họ đang phun lửa, vẻ mặt cả đám đầy thống hận như muốn giết người, trong lòng không khỏi lạnh đi, một cỗ khí lạnh xông thẳng lên ót. Quả nhiên, Phạm tú tài khàn giọng thở dài: "Quân dân chết hơn hai vạn người, bắt người cướp của hơn một vạn người......sau khi tàn sát hàng loạt dân trong thành, Phủ Thuận bị binh Thát Đát thiêu rụi toàn bộ......tình trạng vô cùng thê thảm." Hắn khẽ nghẹn ngào, nghiêng đầu đi đầy ảm đạm, "Tuần phủ Liêu Đông phái tổng binh Trương Thừa Dận chi viện Phủ Thuận, nhưng ai dè mới nửa đường đã bị mai phục, Trương tổng binh bỏ mình......"

Ơ, cứ vậy mà......tàn sát hàng loạt dân trong thành!

Cả người tôi căng thẳng. Nỗ Nhĩ Cáp Xích xưa nay không hề thích người Hán, tuy trước kia khuất phục hạ mình, không thể không a dua có lệ, mỗi khi phụng triều tiến cống, đều là một sự nhục nhã, sẽ chỉ làm nỗi oán hận người Hán của hắn ngày một tăng lên. Hiện giờ, đúng là ngọn lửa trả thù đang hừng hực bùng lên trong hắn, thời khắc hướng Minh triều đang lan tràn mãnh liệt trong đầu óc cũng đã đến rồi.

"Các người......tìm ta rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì? Ta chỉ là một phụ nhân tầm thường thì giúp được gì cho các người?" Tôi vỗ vỗ hai gò má, khôi phục lại sự bình tĩnh cho bản thân.

"Bộ tẩu có mắt nhìn xa trông rộng, chúng ta muốn biết lần này binh Thát Đát tấn công Phủ Thuận, có thể sẽ gây thêm tai họa, bây giờ......"

Xem ra đám người này thật đúng là gấp quá loạn đầu, hoàn toàn không có chủ trương gì cả. Vừa lo binh Thát Đát đang trên đường tiến gần đến biên giới Đại Minh, lại vừa lo khi quân Minh phản kích, sẽ mang khói lửa đến mảnh đất nhỏ bé này. Muốn thoát thân, nhưng lại chẳng nỡ xa xứ......quả nhiên là vấn đề nhức đầu khó giải quyết.

Tôi không thể suy đoán trước, không thể cho bọn họ câu trả lời khẳng định hay phủ định một cách thuyết phục, thật ra cái gọi là nhìn xa trông rộng của tôi, là bảo mọi người chạy trốn khỏi Hách Đồ A Lạp càng sớm càng tốt, dưới sự che chở của Đại Kim, nơi đó sẽ là nơi tuyệt đối an toàn vô lo cho họ. Nhưng......ánh mắt lại lướt qua mấy khuôn mặt đen thui của bọn họ——Vô luận là người Hán vượt biên Minh triều qua đây, hay người Hán sinh ra và lớn lên trên đất Đại Kim, thì trong mắt người Nữ Chân, chẳng qua cũng chỉ là nô lệ thấp hèn chưa được nhập tịch mà thôi. Nếu bọn họ muốn sống, thì cần vứt bỏ lòng tự tôn, tạm làm nô lệ, không biết lời này có thể nói ra rõ ràng với bọn họ vào lúc này hay không?

Tôi chống đầu gối bủn rủn đứng lên, lắc đầu, không thể nào lý giải được suy nghĩ của bọn họ, hận nước thù nhà cộng thêm tính bài ngoại sắc tộc, nhất định chẳng thể cùng bọn họ giảng giải cái đề tài nhạy cảm như vậy. Cuối cùng tôi cũng không thể nói với bọn họ, nói Đại Minh sẽ vong, Đại Kim mới là chân mệnh đã định, nếu sau này muốn ăn ngon muốn sống yên, thì vẫn nên sớm quy hàng, chớ chống cự mới là tốt.

Lại bất lực lắc đầu, xoay người tự giễu.

"Tẩu......" Phạm tú tài gọi tôi.

"Ta không thể đưa câu trả lời, chỉ có thể nói......đại loạn sắp đến, không nơi nào là nhà." Tôi thấy vẻ mặt hắn chấn động, hoàn toàn thẫn thờ, đành thở dài quay về phòng, bỗng trong lòng khẽ chấn động, dừng bước chân, hỏi, "Phạm công tử có biết "Thất đại hận" của nước Đại Kim ám chỉ điều gì không?"

Phạm tú tài lòng không yên trả lời: "Chẳng qua là lấy cớ thôi——trong đó viết: Ông cha ta chưa từng cắt một cọng cỏ, cướp một tấc đất của người Minh nơi biên ải, thế mà Minh triều vô cớ gây hấn, giết hại ông cha ta. Đó là cái hận thứ nhất. Tuy Minh triều gây hấn nhưng ta vẫn cố tìm hòa. Ta dựng bia tuyên thệ: "Hán cũng như Mãn chớ ai vượt tuyến. Kẻ nào liều lĩnh, gặp tức khắc giết ngay". Thấy mà vẫn thả, ta giết đứa thả. Minh triều vẫn bất chấp lời ta. Lại còn cậy mạnh đem quân vượt tuyến giúp bọn Diệp Hách. Đó là cái hận thứ nhì. Hàng năm mé nam cũng như mặt bắc sông Minh Hà, người Minh thường đánh thuyền cướp bến, mặc sức lộng hành. Ta tuân lời thề nên phải giết. Minh triều lại phụ ước trước, trách ta giết bừa, bắt Quảng Ninh sứ thần của ta là Võng Cô Lý, Phương Cát Nạp, lại trói cả người tháp tùng, uy hiếp ta. Đó là cái hận thứ ba. Quân Minh vượt tuyến giúp Diệp Hách, khiến người vợ sắp cưới của ta phải cải giá sang Mông Cổ. Đó là cái hận thứ tư. Lài Hà, Tam Soái, Phủ An, ba lộ đó là những nơi ta chia quân đóng giữ đã nhiều đời. Dân ta ở đây chuyên nghề nông, cấy cày ruộng đất thế mà Minh triều không cho họ làm ăn, đem binh đuổi sạch. Đó là cái hận thứ năm. Bọn Diệp Hách đắc tội với trời ngoài biên ải, thế mà Minh triều riêng tin lời chúng, sai người đưa thư tới để hạch hỏi ta, làm nhục ta, chẳng coi ta ra gì. Đó là cái hận thứ sáu. Lúc trước, Cáp Đạt giúp Diệp Hách hai lần tới xâm lăng, ta phải thân hành đi báo phục. Do đó, trời đã trao cho ta cả dân Cáp Đạt, ấy thế mà Minh triều lại ùa theo họ, bức hiếp ta phải trở về nước, khiến Cáp Đạt bị người Diệp Hách xâm lược. Ôi, giữa cái lúc liệt quốc phân qua chinh chiến, kẻ nào thuận ý trời thì kẻ đó thắng và tồn tại, kẻ nào nghịch ý trời thì kẻ đó bại và mất nước, lẽ nào khiến kẻ đã chết có thể sống lại, khiến kẻ được lòng mọi người lại phải bỏ đi? Trời đã giúp cho một nước lớn, một vị vua thì vị vua đó phải là người chủ chung của thiên hạ. Tại sao Minh triều lại oán giận nước ta? Buổi đầu Hỗ Luân chư quốc họp binh lại để đánh ta, nên trời chán ghét bọn Hỗ Luân gây hấn đó. Nay Minh triều giúp bọn Diệp Hách, bị trời chán ghét, đó chính là chống lại ý trời, gây chuyện thị phi, tự ý làm bậy. Đó là cái hận thứ bảy."(Bản dịch lấy từ Wikipedia.)

Khó mà ghi nhớ tốt được như hắn, toàn bộ đều thuộc lòng, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, tựa hồ còn đang lún vào trong lời tiên tri "Đại loạn sắp đến" mà tôi vừa nói kia, lo lắng cân nhắc.

——Quân Minh vượt tuyến giúp Diệp Hách, khiến người vợ sắp cưới của ta phải cải giá sang Mông Cổ. Đó là cái hận thứ tư!

Tôi bật cười, xem ra Đông Ca có thể phát huy tác dụng vượt xa sức tưởng tượng của tôi! Thôi vậy! Chuyện cũ gì đó của trước kia, đã không còn liên quan đến Bộ Du Nhiên tôi, dù Nỗ Nhĩ Cáp Xích lấy cớ "Bố Hỉ Á Mã Lạp" mà đánh đến Tử Cấm Thành, cũng đã không còn chuyện gì có thể cản tôi được.

"Bộ tẩu, tha thứ cho câu hỏi cuối cùng của ta, cô là người Hán hay người Kim thế? Nếu hai nước khai chiến, cô sẽ đứng ở bên nào?"

Cả người tôi cứng đờ, bước chân đang bước ra ngoài rốt cuộc bất động.

Tôi được coi như người Hán, hay người Kim? Vấn đề này......thật khó mà trả lời cho rõ. Ở hiện đại tại cột quê quán tôi vốn điền dân tộc Hán, nhưng cơ thể bây giờ, lại là người Nữ Chân......tôi chậm rãi xoay người, vịn lấy cửa, nhẹ nhàng đóng lại, thì thầm nói: "Ta chỉ mong......mình không phải người của nơi này! Chưa từng tới nơi này......" Giọng nói yếu ớt như ruồi muỗi, Phạm tú tài hiển nhiên chưa nghe rõ, tôi chỉ hé miệng cười, chậm rãi đóng cửa lại.