(*) Ngạo kiều: 傲娇: ý là kiêu ngạo bên ngoài, đáng yêu bên trong. (ngạo trong ngạo mạn, kiều: mềm nại đáng yêu)
Nàng này một phen lời nói giống như bỏng ngô, bùm bùm bùm một hơi hô lên tới. Mọi người trên đường cái cả kinh, mặt như màu đất.
Trên đời này, chưa từng có người nào dám kêu gọi như vậy đối với Đế Tôn. Tiểu cô nương này thật là nuốt mật lão hổ!
Trong thâm tâm, Quý Vân Hạo quả thực muốn đem Ninh Tuyết Mạch đang sống sờ sờ bóp chết!
Hắn đang muốn lần nữa ra tay phong bế cái miệng không biết trời cao đất rộng kia của nàng. Cỗ kiệu của Đế Tôn vẫn luôn bay bay đi trước bỗng nhiên dừng lại!
Toàn bộ bá tánh cũng cơ hồ đi theo cỗ kiệu Đế Tôn đều đồng loạt chết tâm, không tự chủ được nín thở một hơi.
Mọi người cúi đầu càng thấp, trong khi Ninh Tuyết Mạch ghé người tựa vào lồng sắt, nhìn giống như hạc trong bầy gà.
Ninh Tuyết Mạch kỳ thật cũng muốn khoát đi ra ngoài.
Cái này làm Quý Vân Hạo nổi lên sát khí, nàng liền tính cho dù may mắn thông qua kiểm nghiệm Nghiệm Trinh Thú gì đó, Quý Vân Hạo cũng có rất nhiều biện pháp để xử tử nàng...
Ở nơi sức mạnh hoàng quyền lớn như bầu trời trên đại lục này, nàng còn chưa có khôi phục công phu và cũng chỉ là một tiểu nữ tử nhỏ xinh, không có lực lượng cùng cái hoàng tử này đấu...
Trứng chọi đá sao! Cho nên nàng muốn nhân cơ hội này tranh thủ một con đường sống, đi bước cờ nguy hiểm, trong chết cầu sống!
Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh cỗ kiệu nơi xa kia như ánh mặt trời trên bầu trời xanh thẳm, hoảng hốt cảm thấy hình như có một đôi đôi mắt lạnh lẽo nhàn nhạt dừng ở trên người nàng, làm trong lòng nàng phát lạnh!
Nếu như cỗ kiệu Đế Tôn dừng lại, cho dù Quý Vân Hạo có một trăm lá gan cũng không dám lại ra tay đối với Ninh Tuyết Mạch. Hắn quỳ sát ở nơi đó, không dám lại động.
Người trong cỗ kiệu không biết đã phân phó gì với thuộc hạ bên cạnh kiệu, một đồng tử tóc trái đào hướng về cỗ kiệu khom người lĩnh mệnh. Cùng lúc thân hình trong không trung lưu lại một đạo tàn ảnh nhàn nhạt, cơ hồ là nháy mắt, đã dừng ở giữa quảng trường.
Đồng tử kia nhìn qua chỉ tầm tám chín tuổi, tóc đen như mực buông xuống như tơ lụa. Khuôn mặt nhỏ bé tươi tắn sáng hồng, biểu tình trên mặt lại rất trầm ổn. Khi hắn vừa đứng ở trước lồng sắt, liền liếc liếc Ninh Tuyết Mạch một cái, lại nhìn Quý Vân Hạo một cái: "Công bằng! Đế Tôn chỉ cần hai chữ này, nàng này nếu bị oan uổng, tức khắc thả người! Đồng thời truy tra chủ mưu hãm hại nàng. Nếu nàng này không phải là oan uổng, đã mất trinh, vậy thì đem nàng lăng trì xử tử, cảnh cáo răn đe!"
Quý Vân Hạo đối với đồng tử này không dám có chút chậm trễ, khom người đáp ứng.
Ninh Tuyết Mạch liếc liếc mắt nhìn cỗ kiệu đã đi xa trên đường cái, lại nhìn nhìn tiểu đậu đinh mà Đế Tôn phái lại đây không cao hơn nàng, dạ dày có chút đau.
Đế Tôn này cũng quá ngạo kiều, nàng kêu khàn cả giọng như vậy, cũng chỉ phái một tiểu đồng tử như vậy lại đây...
Một hài tử tám chín tuổi làm người giám sát, thật sự đáng tin cậy sao?
Nàng mở miệng: "Vị tiên đồng này, việc này không công bằng!"
Đồng tử kia kinh ngạc nhướng chân mày: "Ngươi nghĩ muốn công bằng như thế nào?"
Ninh Tuyết Mạch sảng khoái đáp: "Tiểu nữ tử bị người oan uổng, bị gán tội lớn như vậy, lại bị giam trong lồng sắt, bị phơi nắng, còn bị người ném trứng thúi và lá cải. Có thể nói là bị thiên đại ủy khuất. Nếu thật sự chứng minh tiểu nữ tử đúng là oan uổng, như thế nào có thể chỉ là "tức khắc thả người" đơn giản như vậy? Thế nào cũng phải để Lục vương gia cấp tiểu nữ tử một cái bồi thường mới đúng. Tiểu nữ tử dù sao cũng là tiểu đồ tôn của Đế Tôn, cấp công bằng cho tiểu nữ tử cũng là công bằng cho Đế Tôn......"
Nàng câu câu chữ chữ đều mang biểu ngữ "Đế Tôn". Quý Vân Hạo hận ngứa răng, cố tình còn không phản bác được.
Đồng tử kia nhìn hắn liếc mắt một cái: "Lục vương gia, ngươi nói như thế nào?"
Quý Vân Hạo khom người: "Nếu ninh cô nương xác thật bị oan uổng không có thất trinh, tiểu vương tình nguyện cho nàng một cái danh phận trắc phi. Chờ nàng đủ tuổi cập kê, kiệu tám người nâng nâng nàng quá môn. Hơn nữa vĩnh viễn không từ bỏ!"