Vừa nghe khẩu khí của hắn, Ninh Tuyết Mạch liền biết hắn đã biết hầu hết sự tình trải qua, miệng nhỏ mím lại thành nụ cười: "Thái tử, ta thật oan uổng, Hồ Điệp Thường chết không liên quan tới ta, ta không hề giết nàng!"
Quý Vân Hoàng khẽ gật đầu: "Điều này bổn vương biết, bổn vương tò mò là nàng rốt cuộc đã trốn thoát như thế nào?"
Ninh Tuyết Mạch thở dài: "Đó là một câu chuyện dài, Tuyết Mạch thiếu chút nữa sẽ không được gặp lại Thái tử. Ta uống miếng nước trước đã." Nàng cảm thấy cổ họng khô cứng.
Đêm qua nàng đã lột da của Đồ Nhất Đao, thừa cơ dịch dung thành bộ dáng của hắn ta, sau đó đi ra khỏi nhà giam.
Nàng chắc chắn hiểu biết thấu triệt về nhân tâm, biết rằng Đồ Nhất Đao khẳng định không thể sống nổi. Bởi vì bốn tên cai ngục kia sau khi tra tấn Đồ Nhất Đao, cho dù biết bọn họ đã sai nhưng cũng sẽ đâm lao thì phải theo lao, còn sẽ thay nàng giải quyết tốt tất cả hậu quả, vì vậy nàng không cần phải theo dõi nữa.
Kiếp trước nàng đã giết khá nhiều người, cũng phẫu thuật cho rất nhiều người, chuyện dùng đao cắt thân thể người đối với nàng mà nói đã là chuyện thường ngày, vì vậy nàng có thể hạ thủ tra tấn Đồ Nhất Đao.
Tuy nhiên, phẫu thuật và tra tấn dù sao cũng là hai loại khái niệm. Phẫu thuật có thể gây tê người trước, nhưng tra tấn lại được thực hiện trên người sống vẫn tỉnh, cảm giác động thủ hoàn toàn khác nhau --
Trong khoảnh khắc kia, Ninh Tuyết Mạch trông rất bình tĩnh, bàn tay rất ổn định, nhưng thật ra dạ dày nàng lại như sông cuộn biển gầm, gần như muốn phun ra!
Đặc biệt là khi nàng phải lột da và dịch dung thành Đồ Nhất Đao, không thể không trùm một lớp da mặt kia của hắn ta giống như trùm khăn lên đầu vào trên mặt mình, mùi máu tràn ngập trong mũi, khiến dạ dày của nàng càng thêm quay cuồng.
Sau khi vội vàng ra khỏi đại lao, nàng đã tìm một góc yên lặng phun ra!
Nàng không ngừng vội kéo tấm da mặt kia xuống, tiếp đó lại trộm một bộ quần áo ở một cửa tiệm, sau đó mới tận dụng màn đêm nhảy vào trong một con sông nhỏ thống khoái tắm sạch.
Bởi vì có chút bóng ma tâm lý, nàng luôn có cảm giác trên người mình vẫn bị dính máu của Đồ Nhất Đao, vì vậy nàng tiếp tục cọ rửa trong một thời gian dài. Chỉ sau khi ngâm người khoảng chừng nửa canh giờ (1h), nàng mới thay quần áo mới. Khi không ngửi thấy mùi máu nữa, lúc này nàng mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Nếu như đó là nữ hài tử khác, khi đã tìm được đường sống từ trong chỗ chết, sẽ chạy đi thật xa ra khỏi thành, tốt nhất chạy ra khỏi Trường Không Quốc, không bao giờ quay trở về. Sự tình lần này xem như một mất mát ngớ ngẩn.
Nhưng Ninh Tuyết Mạch lại không muốn chạy trốn!
Nàng không phải là người có tính nhẫn nhục hay bị người sỉ nhục. Nếu nàng bị oan uổng mà không dám hé răng, chỉ có thể chạy trốn thì khác gì rùa đen rút đầu?
Nếu nàng đã là đại tiểu thư Ninh phủ, vậy nàng không thể bôi đen tên tuổi của nữ hài tử này được!
Nàng phải tẩy oan cho mình, cho dù sau này phải rời đi cũng phải rửa sạch oan tình và quang minh chính đại rời đi, không thể để người âm mưu chê cười ở sau lưng nàng!
Hơn nữa, nàng vừa hồi sinh lại Tĩnh Viễn phủ, nơi đó còn có một đám người đang chờ nàng nuôi sống, quan trọng hơn là, Nghiệm Trinh thú kia còn đang ở trong phủ của nàng.
Tiểu gia hỏa kia rất nghĩa khí, nàng không muốn cứ bỏ rơi và mặc kệ nó như vậy......
Ngoài ra, để phá vụ án Hồ Điệp Thường chắc hẳn là không khó, chỉ cần nàng tránh được đêm nay, chờ Quý Vân Hoàng trở về nàng có thể dựa vào thế lực của hắn để lật người lại!
Một đêm nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, thân thể nhỏ có chút mệt mỏi, nàng cần gấp một nơi nào đó để ngủ một giấc và lấy lại sức.
Nơi nào an toàn nhất? Nơi nào là cảng tránh gió của nàng? Đương nhiên là tẩm cung trong phủ Thái tử!
Vì thế, sau khi Ninh Tuyết Mạch tắm rửa xong, nàng lập tức đi tới phủ Thái tử. Ven đường vừa lúc nhìn thấy bốn gã cai ngục đẩy một vị giả mạo Đồ Nhất Đao xuống hồ......
Nàng tránh ở chỗ tối, đợi sau khi bốn người kia rời đi, nàng lập tức vứt bỏ quần áo của Đồ Nhất Đao mang theo bên người, da người...... ném tất cả xuống hồ.