Nước mắt chảy dài trong đôi mắt to của Ninh Tuyết Mạch: "Các ngươi khi dễ người cũng không nên khi dễ đến mức như vậy đi? Hồ Điệp Thường, thật uổng cho ta trước kia còn xem ngươi như là bạn tốt! Thời điểm ta 7 tuổi ngươi vẫn luôn đuổi theo phía sau ta và kêu ta là tiểu tỷ tỷ. Nói rằng tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng ngày sinh lại lớn hơn ngươi, vì thế kêu ta là tiểu tỷ tỷ, chính là muốn tôn trọng ta. Còn nói muốn luôn trở thành bằng hữu tốt nhất của ta, muốn luôn kêu ta là tiểu tỷ tỷ."
"Đây có phải là cách mà ngươi đối đãi với tiểu tỷ tỷ? Ta vẫn luôn nhường nhịn ngươi, chịu đựng ngươi. Ngươi đoạt vị hôn phu của ta, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Ngươi đều luôn chèn ép ta mọi nơi, ta cũng mặc kệ ngươi. Chỉ nghĩ một sự nhịn chín sự lành, nơi nào nghĩ đến các ngươi còn muốn thông đồng và tính kế ta, hiện tại còn muốn uy hiếp ta, vu hãm ta......"
Biểu tình của nàng rõ ràng là muốn khóc, lời nói lại giống như một vụ nổ, tốc độ lại rất vội vã, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, mỗi từ đều giống như viên đạn, bắn thẳng vào trái tim mọi người.
Thì ra là thế! Hoá ra chân tướng chính là như thế!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía hai người Quý Vân Hạo càng thêm khinh thường--
Sắc mặt Quý Vân Hạo đã đen như đáy nồi, hắn cũng là người thông minh, sự kiện Ninh Tuyết Mạch bị hàm oan tuy rằng không phải do hắn làm, nhưng hắn cũng đã đoán được là do ai làm. Trừ bỏ nữ nhân trong lòng ngực này không còn có người nào khác......
Nhưng hắn không thể nói ra nàng, rốt cuộc sau này hắn còn cần đến sự hậu thuẫn từ phía sau nàng, hắn còn muốn cưới Hồ Điệp Thường làm vợ, để đạt được sự ủng hồ của Hồ nguyên soái --
Vốn dĩ hắn muốn tùy tiện tìm một người chịu tội thay chuyện này, tốt xấu gì thì sau khi mọi chuyện qua đi là xong, không nghĩ tới Ninh Tuyết Mạch ngay lúc này lại tiết lộ ra mối quan hệ của hắn và Hồ Điệp Thường, còn tinh tế đem đầu sỏ gây nên sự kiện kia đổ ở trên người hắn -- cố tình hắn còn không thể giải thích --
Tất cả mọi người uống trà tại trà lâu này cơ bản cũng đều là những nhân vật có uy tín và có danh dự bên trong hoàng thành, hắn không có khả năng nhất nhất đều diệt khẩu bọn họ......
Ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Ninh Tuyết Mạch, đáy mắt dường như xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh như băng sương!
Hắn há mồm đang muốn nói gì đó, Hồ Điệp Thường bỗng nhiên có cảm giác dòng suối nóng phía dưới càng ngày trào ra càng nhiều, cũng bất chấp tất cả, không nhịn được nắm chặt ống tay áo hắn, run giọng nói: "Vương gia, cứu... cứu con của chúng ta...... ta đang chảy máu --"
Quý Vân Hạo theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy dưới váy Hồ Điệp Thường quả nhiên ướt một tảng lớn......
"Có mùi gì vậy" Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngửi ngửi cái mũi.
"Sao lại có mùi nước tiểu vậy?" Có người tiếp lời, ghét bỏ phẩy phẩy tay để cố xua tan mùi hôi ở chóp mũi.
"Hồ tiểu thư, ngươi xác nhận là ngươi đang chảy máu? Mà không phải là không khống chế được nước tiểu?" Ninh Tuyết Mạch cũng lui về phía sau một bước, mũi nhỏ hơi nhăn lại. Trong lòng lại cười lạnh, nữ nhân vong ân phụ nghĩa!
Lúc trước Hồ Điệp Thường cũng từng là kẻ bần hàn, cha nàng ta bệnh nặng, nàng ta phải xin cơm trên phố, bị người đùa giỡn, vừa lúc lúc ấy Ninh Tuyết Mạch mới 6 tuổi nhìn thấy, phái người đến cứu nàng ta. Nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch tâm địa lương thiện, thấy Hồ Điệp Thường đáng thương, chẳng những thỉnh đại phu trị hết bệnh cho cha nàng ta, còn nhận cha con nàng ta vào Tĩnh Viễn Hầu phủ......
Lúc này, cha con Hồ Điệp Thường mới có cơ hội hướng về phía trước, mới khiến cha con nàng ta có được ngày hôm nay!
Khi đó Hồ Điệp Thường mỗi ngày đều đi theo phía sau Ninh Tuyết Mạch, nàng ta một hài nữ 13 tuổi đuổi theo Ninh Tuyết Mạch là một hài nữ 7 tuổi và gọi nàng là tỷ tỷ, cố gắng hết sức để nịnh bợ.
Không nghĩ rằng, không lâu sau khi Hầu phủ suy tàn, Hồ Điệp Thường mỗi lần nhìn thấy Ninh Tuyết Mạch đều là một bộ dáng khinh thường. Thường xuyên khi dễ nàng trong tối ngoài sáng, nhục nhã nàng trước mặt người khác, thậm chí còn đã từng hành hung nàng bởi vì nàng đã phản bác lại một câu nho nhỏ, đánh Ninh Tuyết Mạch mình đầy thương tích, suýt nữa thì bỏ mạng......