Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 113: Phơi bày chân tướng




Vụ Kiếm nghe thấy tiếng hô của Miểu Miểu, liếc mắt một cái liều hiểu ý. Lập tức ra sức đánh lui binh lính đang bao vây quanh mình, phi thân về hướng tên nam nhân to lớn thô kệch kia.

Binh lính bên cạnh hắn thấy hai người tiến tới hung hãn, vội vã bật người tiến lên vây quanh, bảo vệ hắn, tay cầm thương dài đâm về phía hai người. Số thương ở bên dưới quá nhiều khiến hai người không thể tiếp cận, dù sao ưu thế của thương dài cũng khá lớn, đành phải quanh co ở vòng ngòai không tiến lên được. Lòng Miểu Miểu lo lắng như lửa đốt, nhìn thấy huynh đệ ngã xuống ngày càng nhiều, bản thân mình cũng không thể cứ đứng đây giương mắt nhìn đám thương giáo này được.

Miểu Miểu lập tức rút kiếm ra lao tới, bên trái chém đứt một cây thương, bên phải lại có một cây đâm tới, ngăn không hết. Vụ Kiếm lúc này cũng đang vội vã ngăn chặn những đường thương đâm về phía hắn, căn bản là không có khả năng trợ giúp Miểu Miểu. Đột nhiên một ngọn thương đâm thẳng về phía lưng Miểu Miểu, Vụ Kiếm kinh hãi hô lớn: “Phu nhân, coi chừng.”

Miểu Miểu quay đầu lại liền nhìn thấy cây thương đang đâm thẳng về phía mình, đã tới ngay trước mặt rồi, xong rồi, lúc đó trong lòng Miểu Miểu đã nghĩ như thế, phỏng chừng sắp đi gặp Phán quan rồi. Đột nhiên ngay lúc đó một đường roi xuất hiện, cuốn lấy ngọn thương khiến nó chỉ lướt qua bên tai Miểu Miểu, làm đứt một nhúm tóc của nàng. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, vẫn còn sống, Miểu Miểu rất vui mừng, chỉ cần còn sống thì cái gì cũng tốt cả.

Nhìn về phía chủ nhân của đường roi, là Nam Cung Linh, bộ dạng của hắn đang lo lắng nhìn nàng: “Sao rồi, có bị thương hay không?” Nam Cung Linh sốt ruột hỏi, hắn vừa mới chạy đến liền nhìn thấy tình hình như vậy, bị hù cho ra mồ hôi lạnh, vội vàng tung roi, cuốn lấy ngọn thương, không biết động tác quá nhanh có đả thương đến nàng hay không.

“Không sao, không sao, Nam Cung Linh, mau cùng Vụ Kiếm mở đường cho ta, ta phải bắt được tên nam nhân kia.” Ngay cả nói cảm ơn Miểu Miểu cũng quên mất, lập tức mở miệng yêu cầu Nam Cung Linh hỗ trợ. Chuyện ơn nghĩa sau này nói cũng được, bây giờ là thời khắc mấu chốt.

Nam Cung Linh không nhiều lời, lập tức cầm lấy trường tiên mạnh mẽ cuốn lấy trường mâu, sau đó dùng sức vung đi, xem chừng là ném rất mạnh, tiếng rên rỉ của không ít binh lính lập tức vang lên. Miểu Miểu phi thân thẳng về phía gã kia, lúc này nàng cũng không có thì giờ chiêm ngưỡng Nam Cung Linh giết người thanh tú đến cỡ nào.

Nam nhân đó cũng không phải là kẻ tầm thường, nhìn thấy Miểu Miểu đến liền bật người xuất đại đao ra ứng chiến. Ngay lập tức hai người bắt đầu kịch chiến, Miểu Miểu đã sớm quên mất Dịch Thiên dặn nàng không nên động võ, lúc này cứ thế mà dùng tòan lực. Chỉ cần lấy được binh phù, tất cả đều sẽ có hy vọng, còn không thì tất cả đều sẽ chết, chi bằng cứ đánh cược một phen.

Choang, thanh âm Ngân Tiêu va chạm với đại đao vang dội khắp nơi, nam nhân to lớn thô kệch kia thể trạng không phải bình thường, huơ đao rất dũng mãnh, chấn cho Miểu Miểu tê cả tay. Có điều dù sao thì nam nhân tuy cậy mạnh nhưng nội lực khiếm khuyết. Miểu Miểu chỉ cần dồn sức tăng nội lực lên một chút, đã đánh bay đao trong tay hắn, gã đó lập tức lâm vào hiểm cảnh.

Con người đều có một lọai bản năng, đánh không lại sẽ bỏ chạy, gã này cũng không ngoại lệ. Thấy trong tay đã mất binh khí, lập tức chạy về phía có nhiều binh lính, tuy nhiên chạy trên mặt đất làm sao nhanh bằng bay trên trời. Trong nháy mắt Miểu Miểu đã chặn đường lui cầm kiếm chỉ vào cổ hắn lạnh lùng nói: “Giao binh phù ra đây.”

Gã đấy vẫn không lên tiếng, quay đầu đi, muốn giết cứ giết, cho dù thua cũng vẫn phải có chút khí phách. Miểu Miểu thấy vậy giọng điệu có phần hòa hõan: “Ta chỉ muốn binh phù, cái khác không cần.” Nói cách khác, mạng của ngươi cứ giữ lại mà xài.

Gã đấy hơi quay đầu lại, tuy rằng khí chất cần có, nhưng không muốn chết là bản năng của mỗi người. “Ngươi cứ như thế mà chết thì có ý nghĩa gì chứ, trong nhà ngươi có lẽ còn có con cái cha mẹ cần chăm sóc, ta không nghĩ rằng nếu ngươi chết hoàng thượng sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của ngươi cả đời đâu, chỉ cần ngươi giao binh phù cho ta, ta sẽ không giết ngươi.” Miểu Miểu từng bước dẫn hắn vào tròng.

“Đưa ngươi, hoàng thượng cũng sẽ muốn ta chết, chết như thế này còn có ý nghĩa hơn.” Gã nam nhân này thật sự cũng biết phân tích rất rõ ràng, cũng đều là chết, chi bằng chết lừng lẫy một chút.

“Ngươi có thể gia nhập Vụ Thiên Các, ta sẽ bảo hộ ngươi cùng người nhà của ngươi một cách bình an.”

“Cái lọai việc làm phản bội như vậy ta không làm.” Hắn rất là kiên định.

Miểu Miểu nổi nóng, cái tên đầu gỗ này tại sao nói thế nào cũng không thông, đang định nói tiếp thì bùm một tiếng, cả người gã đột nhiên đổ xuống. Không biết từ lúc nào Mỵ Diễm đã xuất hiện sau lưng hắn, dùng một cây gậy gỗ đánh hắn hôn mê.

“Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, trực tiếp lục soát là được rồi.” Mỵ Diễm liếc mắt khinh thường, ngồi ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói nhảm một thôi một hồi, kết quả vẫn là không đối phó được, ta có chút nghi ngờ ánh mắt của Dịch Thiên nha, tại sao có thể chọn một vị phu nhân tứ chi phát triển thế này chứ.

Miểu Miểu cũng không thèm so đo, lập tức cùng Mỵ Diễm sờ sọang khắp nơi trên người tên nam nhân. Binh phù hình dạng ra sao nàng cũng không biết, chỉ có thể moi ra được một thứ thì hỏi Mỵ Diễm một lần, hỏi đến mức Mỵ Diễm phiền muốn chết luôn, thật không biết gã nam nhân này bị cái gì, ra chiến trường còn mang theo nhiều thứ như vậy.

“Có phải cái này hay không?” Miểu Miểu từ trong dây thắt lưng quần của hắn móc ra một vật hình tròn bằng sắt cứng ngắt, ở trên có khắc một chữ Binh thật to. “Đúng, là nó đó.” Hai người lập tức mừng rỡ nhìn nhau rồi phi thân về phía trong đài đấu.

“Tòan bộ dừng tay.” Miểu Miểu cần binh phù đứng ở trên đài cao, nhìn những người đang hỗn chiến dưới đài hét lớn. Trong phút chốc tòan trường đều im lặng, binh lính nhìn binh phù trên tay Miểu Miểu đều cảm thấy do dự. Bước vào quân đội đã được giáo huấn một cách nghiêm khắc rằng, chỉ có người cầm binh phù trong tay mới là người lãnh đạo, những người khác ra lệnh cũng không cần nghe. Mà lúc này binh phù lại rơi vào tay kẻ địch, vậy bọn họ phải nghe hay không nghe đây, mâu thuẫn lập tức xuất hiện.

Thần Quang Dục còn đang kịch chiến với Dịch Thiên thấy vậy, lập tức thu kiếm lại phi thân về phía Miểu Miểu. Dịch Thiên cũng không để hắn thư thái rời đi như vậy, thừa dịp hắn thu kiếm liền phất ra một chưởng, đánh trúng giữa ngực hắn. Thần Quang Dục lảo đảo từng bước, gắng gượng lết trên đài đấu.

Vừa rơi xuống, Thần Quang Dục liền rống lên: “Các ngươi còn làm gì vậy, còn không giết cho ta?”

“Hoàng thượng, chúng thần hành sự theo binh phù.” Một phó tướng trong đó giải thích.

“Bây giờ binh phù rơi vào tay kẻ địch, các ngươi chỉ cần nghe mệnh lệnh của ta.” Thần Quang Dục nói một cách khó khăn, chính mình là đế vương, chẳng lẽ còn so ra kém với một miếng binh phù nho nhỏ sao.

Phó tướng cũng vẫn không động đậy, tình thế khó xử, quân kỷ không thể trái, mà lời hoàng thượng nói lại không thể không nghe. Mặc dù bọn họ không phải là quân đội do đích thân hòang thượng dẫn dắt nhưng dù sao cũng là ăn hoàng lương (lương do vua cấp), cho dù hoàng thượng không có uy tín nhưng bọn họ vẫn có chút kiêng dè.

“Còn lưỡng lự cái gì?” Thần Quang Dục rống to thêm một lần nữa.

“Hoàng thượng, bọn họ là người của ta, sẽ không nghe theo sự điều khiển của người.” Hách Liên Hồng đột nhiên xuất hiện trên đài.

“Tả tướng, tới đúng lúc, thay bổn vương diệt những kẻ này.” Hoàng đế ra lệnh chỉ huy người khác đã thành thói quen.

“Xin lỗi, hoàng thượng thứ cho vi thần nói thẳng, thần không thể giúp người.” Hách Liên Hồng rốt cuộc cũng đã bỏ rơi Thần Quang Dục.

“Hử?” Thần Quang Dục nheo hai mắt lại.

“Đừng hy vọng nữa, người ông ấy giúp là ta.” Hách Liên Thành cũng xuất hiện ở trên đài.

“Thì ra là ngươi, bổn vương vẫn muốn giữ lại nhà Hách Liên các ngươi, không ngờ lại tạo cơ hội cho các ngươi ám tóan, Hách Liên Thành dã tâm của ngươi cũng không nhỏ a, muốn thôn tính cả triều đình của ta lẫn Vụ Thiên Các.” Thần Quang Dục lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng hà tất nói lời ấy, ta chỉ là hạ bệ một vị đế vương huyết thống bất chính mà thôi.” Hách Liên Thành cũng lạnh lùng không kém.

“Có ý gì?” Thần Quang Dục nhướng mày hỏi ngược lại, huyết thống bất chính là sao?

“Để cho phụ thân đại nhân của ta nói với ngươi cho rõ ràng.” Hách Liên Thành đưa mắt về phía Hách Liên Hồng, Hách Liên Hồng gật đầu.

“Ngươi không phải con của tiên hoàng, ngươi là con trai của Nam Cung Việt.” Lời của Hách Liên Hồng vừa thốt ra đã khiến mọi người khiếp sợ.

“Không thể nào, nhi tử của ngươi mới là con ta.” Thanh âm của Nam Cung Việt cũng vang lên, trong nháy mắt người đã đến trên đài.

“Nam Cung Việt, thì ra lão chưa có chết?” Thần Quang Dục khẽ nhíu mày.

Nam Cung Việt không thèm để ý tới, nhìn Hách Liên Thành nói: “Thành nhi, con mới chính là con ta, đừng để bị lão gia hỏa này lừa gạt.”

“Thật ra ta cũng tưởng như vậy, nhưng sau khi phụ thân đại nhân nói chuyện với ta xong, ta mới hiểu được, căn bản ta không phải nhi tử của ngươi, uổng phí cho ta đã thay ngươi làm nhiều việc như vậy.” Hách Liên Thành tức giận nói.

“Không có khả năng, năm đó rõ ràng là ta tự mình đem con cùng Nam Cung Linh đánh tráo, hắn mới là con của Hách Liên Hồng.” Nam Cung Việt chỉ tay về phía Nam Cung Linh nói.

“Năm đó, ngươi, ta, còn có hoàng hậu tỷ tỷ của ta ba người đều có con cùng một lúc, tỷ tỷ của ta lo lắng người trong cung sẽ hại hài nhi của nàng, yêu cầu ta đưa nó đi, tìm một đứa trẻ khác ở ngòai cung thay thế. Lúc ấy, ta lại phát hiện ngươi đến đánh tráo hài tử, đứa trẻ đó vốn không phải là con ta, mà là con của tỷ tỷ ta, cũng chính là Nam Cung Linh, hắn mới là Hoàng đế chân chính, ta tương kế tựu kế, đem hài tử của ngươi đưa vào trong cung, hắn mới là con của ngươi.”

“Không thể nào, bên hông Thành nhi có một cái bớt, lúc con ta sinh ra thì bên hông có một cái bớt, ta nhớ rất rõ.” Nam Cung Việt vẫn không cam lòng.

“Thành nhi chính là hài tử của ta, vết bớt của nó nằm bên hông trái, mà hài tử của ngươi thì vết bớt nằm bên hông phải, cùng hình dạng lá cây, chẳng lẽ vết bớt của hài tử mình mà ngươi cũng không nhớ trái hay phải, ngươi không phân biệt được sao?” Hách Liên Hồng nói một cách khinh bỉ.

Thần Quang Dục nghe vậy kinh hãi, quả thật bên hông phải của hắn có một cái bớt hình lá cây. Nhìn về phía Nam Cung Việt, bộ dáng lão cũng là không thể tin được.

Miểu Miểu liếc nhìn Dịch Thiên, Thần Quang Dục vốn là con của Nam Cung Việt quả thật là không nghĩ tới, có điều cũng không bất ngờ mấy, hai cha con đều âm độc giống nhau. Tên tiểu tử Nam Cung Linh kia cũng thật quá hời đi, thì ra là một Hoàng đế chính thống.

Sắc mặt của Nam Cung Linh thật ra vẫn không thay đổi, bản thân đã sớm hoài nghi mình không phải con của Nam Cung Việt, có điều không nghĩ tới lại là con của tiên hoàng, điều đó nằm ngòai dự liệu của hắn.

Tình cảnh lúc này thật sự hỗn lọan, bên dưới thì binh lính hò hét ồn ào, người ở trên đài thì lạnh lùng nhìn nhau, không ít người trong giang hồ nhân cơ hội rời đi, giờ không đi thì đợi đến khi nào. Miểu Miểu thấy vậy, khẽ phất tay, để cho Vụ Kiếm mang một phần lớn số người rời đi trước. Vụ Kiếm khẽ gật, im lặng rời khỏi.

“Kẻ nào cũng đừng nghĩ rời đi.” Vụ Kiếm mới đến dưới đài, Hách Liên Thành liền phá vỡ sự yên tĩnh trên đài. Bọn họ đang phải tiêu hóa chuyện này không có nghĩa là hắn cũng phải tiêu hóa, từ đêm hôm qua hắn đã tiếp thu xong hết rồi, biết được mình đúng thực là con của Hách Liên Hồng, hắn cảm thấy có chút may mắn, Hách Liên Hồng vẫn rất xứng đáng với cái danh phụ thân.

_____________________________

L: Đọc chương này và mấy chương sau nữa cảm thấy thật đau lòng cho Linh ca, cuối cùng anh ấy cũng chỉ là quân bài bị đưa qua ném lại. Từ nhỏ đến lớn không có được tình yêu thương chân chính của cha mẹ. Cả ba người Nam Cung Linh, Hách Liên Thành và Thần Quang Dục đều đáng thương trong cái bi kịch tráo con này :(