“Cha, đó là cua con nhờ bạn bè mua từ tỉnh D, vì con cua này mà Xảo Phương còn đi tìm sách để học cách nấu đó, chờ đến đêm 30, để cô ấy thể hiện cho mọi người ăn, cả nhà chúng ta nếm thử một chút.
” Tống Trường Lâm mang theo hai thùng hoa quả, thấy cha anh đang nhìn thùng cua, thuận miệng cười nói.
Đây là lời nói thật, để tránh lãng phí mấy con cua, Trương Xảo Phương cố ý chạy đến cửa hàng Tân Hoa tìm thực đơn, trước khi về nhà, vợ chồng cô có ăn thử một lần, cảm thấy cũng không kém, điều đáng tiếc là con cua này không tươi mới, nếu không thì ăn càng ngon.
“Được, chờ mấy người chị con về mừng năm mới, chiều 30 chúng ta làm đồ ăn ngon.
” Lúc trước con gái ở bên cạnh thì ông thấy có chút phiền, nhưng bây giờ không đứa nào ở bên, trong lòng ông có chỗ không được tự nhiên, thấy sắp đến năm mới, vừa muốn một nhà đoàn viên, cha Tống ngoài miệng không nói nhưng trên mặt lại không giấu được không khí vui mừng.
“Lễ mừng năm mới năm nay chúng ta không chỉ làm hai mâm đồ ăn ngon, còn có thể xem liên hoan cuối năm, mẹ nghe người ta nói, trên các tiết mục trên ti vi đều rất hay, năm nay tốt, chúng ta vừa làm sủi cảo, vừa ngồi trên kháng xem ti vi.
”
Mẹ Tống vừa thu dọn đồ vừa thấy thoải mái trong lòng, trong thôn không ít ti vi, nhưng ti vi to như nhà bà lại không nhiều, cho dù có cũng không đẹp và to bằng cái nhà bà, lại nói đây là con trai và con dâu hiếu thảo của bà mua cho, sao có thể giống với những cái tự bản thân mua chứ? Bây giờ cháu trai còn ở trong nhà,lqd, bà hận không thể đi ra ngoài tìm người khoe ra kìa.
“Mẹ yên tâm, con dọn xong đồ trên xe xuống, rồi về nhà con xem bếp lò thế nào, sau đó con sẽ về mắc dây angten, đêm nay nhà mình có thể xem ti vi luôn rồi, không cần chờ năm mới.
” Mấy ngày nay anh cứ nhớ đến ánh mắt lúc mẹ anh nhìn ti vi nhà anh, anh luôn thấy không thoải mái, cuối cùng thấy gương mặt tươi cười của mẹ anh, trong lòng anh cũng được thoải mái theo.
Anh muốn vào nhà xem con trai anh ăn no chưa, kết quả lại thấy vợ anh cười nói:
“Anh tới đúng lúc, anh mau lấy chuối cho Nữu Nữu đi, con mèo tham ăn này đứng đây nhìn lúc lâu rồi.
” Từ khi mọi người ra ngoài, cô bé con liền đứng một bên trợn tròn mắt nhìn cô cho đứa nhỏ ăn cơm, thật ra cũng không có gì ngon, chỉ là cháo trứng gà thôi, nếu cô cho đứa nhỏ này một miếng có khi Nữu Nữu cũng không thèm nhìn nữa, nhưng nhìn cái áo bông bẩn thỉu của đứa nhỏ, cộng thêm gương mặt nhem nhuốc, Trương Xảo Phương không thể đưa thìa ra được.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn nên thôi đi, chờ chồng cô vào thì lấy đồ ăn ngon cho cô bé, nhà chồng cô không giống với nhà cô, không có xe đẩy lớn, trên kháng cũng không có cái ngăn, cô cũng không dám tùy tiện rời đi, không cẩn thận con trai cô lại ngã.
Tống Trường Lâm thấy cháu gái mang ánh mắt thèm muốn, anh cũng không nhịn được bật cười nói: “Con mèo nhỏ tham ăn, em trai ăn cũng không có gì ngon, chờ bác hai một chút, bác lấy chuối cho cháu.
” Năm trước lúc mừng năm mới còn không có chuối đâu, chỉ có chút táo và quýt mà thôi, năm nay nhìn thấy chuối, anh không hề nghĩ ngợi mà mua luôn hai thùng.
Có thể nói là trên phương diện này, anh bị vợ anh làm ảnh hưởng, tiêu tiền càng lúc càng không do dự.
Tống Trường Lâm bẻ quả chuối, đưa tới trong tay cháu gái, Nữu Nữu nhìn quả chuối trong tay, cho dù không có ấn tượng nhưng cô bé cũng biết đây là đồ ăn ngon, cô bé ngẩng mặt nhìn Tống Trường Lâm cười cười, sau đó chạy vào trong góc tự ăn,
Tống Trường Lâm buồn cười lắc đầu, xoay người đến bên cạnh kháng, thấy bát trong tay vợ anh đã hết, anh không nhịn được nói với hai cậu nhóc: “hai thằng nhóc thôi, ăn được như vậy, cha mới ra ngoài một lát hai người các con đã ăn sạch một bát.
”
Tiểu Tá thấy cha nói chuyện với mình, nhóc vui vẻ cười như điên, không nhịn được muốn bổ nhào vào lòng cha, muốn cùng cha tương thân tương ái, lại bị mẹ nhóc tàn nhẫn ngăn trở: “Chưa ăn xong đâu, muốn chạy đi đâu? Đều ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cho mẹ.
” Tống Trường Lâm thấy hai cậu nhóc nhìn anh, lại nhìn mẹ chúng, rồi ngoan ngoãn đàng hoàng ngồi đó lựa chọn cách nghe lòi, chính là đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn về phía anh, anh lại không dám nhìn con trai mà quay đầu nói với vợ:
“Có cần lấy thêm chút nữa không em?” Bình thường hai nhóc ăn một bát là đủ, nhưng hôm nay hai cậu nhóc ngồi xe, ăn cũng ít, không biết hai nhóc có no hay chưa?
“Không cần đâu anh, tí nữa em cho anh thêm quả táo là được.
” Trương Xảo Phương cho con ăn xong miếng cuối, lại cầm bát và thìa cho chồng, sau đó cô mới đút nước và lau miệng cho đứa nhỏ.
Sở dĩ Tống Trường Lâm chưa đi là vì anh chờ cái bát này, thấy đứa nhỏ không ăn nữa, cũng không còn chuyện gì của anh, anh xoay người ra ngoài chuẩn bị về nhà anh.
Anh lái xe về nhà, chuyển xong đồ vào nhà, lại nhìn bếp lò, thấy trên kháng cũng nóng hổi, lúc này anh mới yên tâm về nhà nghiên cứu dây anten, chuẩn bị cho tốt, cái này rất quan trọng, có nó có thể xem thêm được rất nhiều
.