Đoạt Xá Thành Thê

Chương 93: 93: Chương 88






“Nếu không chúng ta mua cho ông bà nội đứa nhỏ cái ti vi đi anh.” Mẹ chồng cô ở đây hai ngày, nếu không chơi với đứa nhỏ thì chính là xem ti vi, bà cũng thấy thích, cô biết chồng cô nhớ thương trong nhà, có tiền cũng muốn hiếu thuận với cha mẹ, vậy không bằng để cô tự nói ra.

Lại nói gần đây cô mua không ít đồ cho tứ nha, không nói đến chuyện ăn mặc, đây đều là tiền, nhưng vì mấy ngày nữa sẽ về nhà, hai ngày này cô chuẩn bị cho tứ nha nguyên bộ dụng cụ làm tóc, cái nào cũng vài trăm, qua qua lại lại cũng hơn ngàn đồng rồi.

tuy rằng tiền này nhất định cha mẹ cô sẽ không để bọn họ trả, nhưng nhìn đến những đồ kia, Trường Lâm làm anh rể cũng không nói một tiếng, thật sự quá thoải mái, chồng cô đối tốt với em gái cô, cho nên cô cũng không thể không tỏ vẻ một chút.
Tống Trường Lâm không ngờ vợ anh lại muốn mua ti vi cho cha mẹ anh.

Dù sao đây cũng là khoảng lớn.

Trong lòng anh rất cảm động, anh ngồi dậy nhìn chằm chằm vào mặt vợ anh, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho phải.


Thật ra trong lòng anh cũng nhiều lần muốn, trong tay cha mẹ anh luôn không có tiền, có thể tính bản thân chị cả cũng kiếm được chút tiền, nhưng bây giờ bọn họ còn phải giúp Trường Vinh, dưới tình huống như vậy, chắc trong vòng vài năm cũng không thế mua được ti vi, anh chị em thì sao, cả đám đều có tay có chân anh cũng không muốn quản, nhưng cha mẹ thì không giống, bây giờ họ đã lớn tuổi rồi, tính từ bây giờ thì cũng không còn lại được mấy năm.

Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng anh lại không thể nói ra được, 200, 300 thì vợ anh không nói gì, nhưng mua ti vi cũng phải mất ít nhất 2000 đồng, trong nhà vừa muốn mua xe, lại muốn mua nhà, anh thật không biết phải nói thế nào, không ngờ vợ anh lại nói ra trước.
“Xảo Phương, cảm ơn em.” Tống Trường Lâm nắm tay vợ anh, thật tình nói cảm ơn, tuy rằng hiện trong nhà anh kiếm tương đối nhiều tiên, nhưng bọn họ là hai vợ chồng, vợ anh mà không đồng ý thì anh cũng không thể mua được.
“Hai chúng ta anh còn nói cảm ơn cái gì chứ?Anh còn khách sáo với em rồi áo? Nhưng mà em nói trước, anh mua đồ cho cha mẹ thì em không có ý kiến, nhưng anh đừng thấy nhà mình có tiền mà đem đi giúp vợ chồng Trường Vinh, em không đồng ý đâu.” Mới yên tĩnh được có mấy ngày, sao anh có thể tìm phiền phức cho vợ anh thế được chứ?
“Em yên tâm, chỉ cần anh không đồng ý thì họ tuyệt đối không thể đến được, anh cũng không ngu ngốc, với tính cách của chị dâu và Từ Tiểu Mai, nếu để họ đến đây thì không phải tìm thêm phiền toái cho em sao? Nếu thật sự khiến vợ anh bị chọc tức thì sao bây giờ? Đến cuối cùng người đau lòng không phải là anh sao?” Tống Trường Lâm cười hì hì ôm vợ anh vào lòng, anh cũng sợ bị em vợ anh nghe thấy.

Thật sự là vợ anh quá tốt, nếu không ôm ôm thì anh cũng không biết thể hiện sự kích động của bản thân như thế nào.
Tống Trường Lâm hôm mạnh một cái lên mặt vợ anh, sau đó cười nói: “Chúng ta chỉ cần mua cho cha mẹ một cái ti vi màu là được, không cần phải mua loại đắt như của nhà mình.” Ti vi nhà bọn họ là sản phẩm mới nhất của trong nước, đơn giản là vì ngoại hình của nó đẹp mắt.
“Vâng, mai anh đi xem, dù sao cũng phải sử dụng tốt.” Nếu mua phải loại ba ngày hai bữa lại hỏng thì cũng quá mất công.


Trương Xảo Phương dựa vào lòng chồng cô, cô không hề đau lòng về tiền mua ti vi , không nói đến chuyện cô vẫn còn thừa tiền lấy từ chỗ Doãn Hồng Bác,lqd, cô cũng cảm kích chồng cô, cho nên tiền đó tiêu cũng không oan.
“Chuyện đó là đương nhiên, với cái ti vi này anh mua cha mẹ có thể xem được ít nhất cũng khoảng mười mấy hai mươi năm, không phải những lỗi nhỏ thì cũng không cần phải mang đổi.” Nếu mua cái quá chắc chắn thì không khả năng là nửa đời sau đều là nó rồi, anh nhớ nhớ đến chuyện cái ti vi ở nhà cha mẹ vợ anh vẫn là ti vi đen trắng, anh nhiệt tình ôm lại vợ nói: “Hay vợ chồng mình cũng mua cho ông bà ngoại của bọn nhỏ một cái ti vi đi.

Nhà cha mẹ vẫn đang dùng ti vi đen trắng đấy.” Như vậy hai bên cũng cân xứng, anh thực sự không tiếc tiền khi tiêu cho cha mẹ hai bên.
“Không cần đâu anh, nhà ông bà nội là không có tiền mua, chứ cha mẹ em bên kia có tiền, chờ hai năm nữa bọn họ cũng tự mua được.” Ngoài miệng thì Trương Xảo Phương nói vậy, nhưng cô cũng không để cha mẹ mình thiệt, tiền cô mua đồ cho Tứ Nha cô cũng không muốn lấy lại, đến lúc đó cô lại mua thêm cho cha mẹ mấy bộ quần áo thì cũng như nhau thôi.”
“Được rồi, hai ngày này em đi mua quần áo cho cha mẹ nhá, em xem thiếu gì thì mua cái đó, bên nhà ông bà nội thì không cần đâu em ạ, mua nhiều cũng không tốt.” Vợ chồng anh đã mua một cái ti vi to về nhà, cũng không biết sẽ rước lấy bao nhiêu sự ghen tỵ, nhưng vì để cha mẹ anh có thể xem ti vi được lâu hơn nên anh cũng không quan tâm, nếu như anh trực tiếp đưa tiền cho cha mẹ thì có khả năng mẹ anh lại mang tiền đó đi giúp Trường Vinh, anh muốn hiếu kính cha mẹ chứ không muốn hiếu kính em trai.
“Vâng, hai ngày nữa Tứ Nha được nghỉ, hai chị em em cùng đi.” Trương Xảo Phương cũng suy nghĩ xong những đồ cô muốn mua, cô nằm trong lòng chồng, đưa tay ôm cổ anh, nghiêm mặt muốn khen thưởng: “Vợ anh quá được đúng không? Anh muốn cảm ơn em thế nào đây?”
Tống Trường Lâm nghe xong, không thấy động tĩnh của em vợ ở ngoài, lúc này anh mới cúi đầu cười khẽ nói: “Vợ anh là tốt nhất, quả thực là thiên hạ khó tìm, anh lấy bản thân anh tặng cho em có được không?” Tống Trường Lâm muốn chứng minh, cánh tay đang ôm thắt lưng của vợ anh chậm rãi di chuyển xuống dưới.
“Anh chẳng có tí thành ý nào cả, anh là của em từ lâu rồi mà.” Trương Xảo Phương vỗ nhẹ lên bàn tay đang muốn dở trò xấu của chồng cô, cô vươn lên cắn một cái lên mặt chồng cô, rồi lại nhanh chóng rút lui , cười nói: “Hơn nữa anh đừng quên, có người từng nói qua, nếu có đứa nhỏ ở bên thì không thể làm bất cứ chuyện xấu gì cả.”
À? Anh có nói sao? Được rồi, Tống Trường Lâm là người biết sai có thể sửa, anh lập tức đứng đắn lại nói: “Anh không muốn làm chuyện xấu, chỉ nghĩ em ở nhà cả ngày cũng vất vả, anh muốn xoa bóp cho em thôi mà.” Nói xong, anh cũng không chờ vợ anh đồng ý, anh lấy đồ chắn giữa hai đứa nhỏ, triệt để chắn tầm mắt của đứa nhỏ.
Trương Xảo Phương ôm cổ chồng cô không động, cô cười nhìn tay chồng cô một cái, lại gối đầu, bản thân cô tự ép buộc mình thoải mái.

“Xảo Phương, lúc này con trai không ở bên cạnh, anh cách ly chúng rồi, đến đây nào, anh giúp em xoa bóp thật tốt.” Còn về phần anh muốn ấn như thế nào? Khụ khụ, chỉ có thể hiểu là cái này không có cách nào biểu đạt bằng lời được.
Ngày hôm sau, Trương Xảo Phương cầm tiền, để Tống Trường Lâm tranh thủ lúc rảnh đến chợ mua ti vi, cuối cùng anh tìm một cái ti vi 21 tấc anh, mua mất 1000 đồng, anh nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của mẹ anh khi anh mang ti vi về nhà, anh chỉ hận không thể để ngày mai là ngày về quê mừng năm mới luôn.

Qua năm sáu ngày sau, Trương Xảo Trân kết thúc kiếp sống học trò, sở dĩ có thể kết thúc nhanh như vậy vì bây giờ các mẫu tóc cũng không đa dạng, hơn nữa với số tiền Trương Xảo Phương đưa thì chị gái kia cũng không dạy những lí thuyết vô dụng mà toàn dạy cách làm thực tế, phía sau cũng toàn bộ do cô làm, cho nên bây giờ Trương Xảo Trân bắt đầu tin tưởng mười phần rằng lúc về cô có thể mở được cửa hàng của bản thân không chút sợ hãi, hơn nữa từ lúc cô học cái này, tóc của Tống Trường Lâm và hai cậu nhóc đều do cô cắt, thật tiện lợi.
Trương Xảo Phương thấy em gái được nghỉ, hai chị em bắt tay tổng vệ sinh nhà cửa, cho dù không đón năm mới ở nhà thì nhà cửa cũng phải có dáng vẻ mừng năm mới chứ? Trong nhà sạch sẽ, chọn một ngày Tống Trường Lâm không quá bận, anh ở nhà trông đứa nhỏ, hai chị em ra ngoài mua đồ.

Hai chị em cô chọn cho cha mẹ hai bộ quần áo từ trong ra ngoài, lại mua chút thực phẩm thông thường nhưng tốt, rồi mua quà cho hai cháu trai con nhà chị gái, mỗi người một cái áo khoác nhỏ, sau đó hai người mới đi xe về nhà, bởi vì mua nhiều đồ này nọ, thật sự là không thể xách được.

Trương Xảo Trân biết chị gái cô mua ti vi cho nhà chồng, tuy cô cảm thấy nó rất đắt, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy gì, có thể nghĩ được bản thân cô cũng ở đây hơn nửa năm, chị và anh rể mỗi ngày đều mua này mua kia cho cô, thấy chị gái cũng không quên cha mẹ mình, mua quần áo rồi đồ dùng không chút đau lòng.

Vậy nên trong lòng cô cũng thấy cân bằng.
Bởi vậy mới thấy được, bây giờ con nhóc này không chỉ biết tính chuyện riêng nữa, đầu óc cũng hữu dụng hơn rồi, cuối cùng cũng biết suy nghĩ rồi.
Hai chị em về nhà chuẩn bị đồ xong, hôm sau lại mua thêm chút hoa quả linh tinh, rồi hai chị em mỗi người ôm một đứa bé, ngồi xe Tống Trường Lâm xuất phát về quê.

Trương Xảo Phương ngồi vào trong xe nhà mình, lần nữa cô lại cảm thán ưu điểm khi nhà tự mua xe, nếu không thì với số đồ này công thêm hai đứa nhỏ, nếu phải ngồi xe đò thì cũng không hiểu sẽ thế nào?
Tiểu Tá và Tiểu Hữu một người trong lòng mẹ, một người trong lòng dì nhỏ, ánh mắt đều hưng phấn quan sát bên ngoài xe, kết quả chỉ một lúc hai nhóc đã bị những cây bên đường lần lượt trôi qua làm cho hoa mắt, nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ.
“Chị, lúc hai người về thì phải làm sao ạ?” Trương Xảo Trân ngồi ở phía sau, ôm cháu ngoại trai, lo lắng hỏi chị gái, bây giờ về thì có cô ôm đỡ một đứa, vậy lúc chị cô quay lại thành phố thì phải làm sao đây? Anh rể lái xe, chị cô cũng không thể ôm hai đứa một lúc được?
“Không sao đâu, nhà chồng chị có cái nôi nhỏ, chờ khi về mang đi là được, lúc không ngủ thì giống khi ở nhà thôi, nếu không ngủ thì mỗi nhóc ngồi một bên đùi của chị, còn khi chúng ngủ thì đặt cả hai vào nôi, lúc đó chị ôm cả hai.” Người làm mẹ đã chọn xong phương án từ sớm rồi, chồng cô lái xe nên không thể ôm đứa nhỏ được, nếu không nghĩ đến cái nôi nhỏ ở nhà thì cô cũng muốn biến chỗ ngồi đằng sau thành một cái giường nhỏ rồi.
“Vâng, vậy thì được, chị về xem có đủ lớn không, nếu thật sự không được thì cùng lắm em lại đi cùng anh chị, tóm lại là không thể để cháu ngoại em phải chịu uất ức được.” Nói xong, Trương Xảo Trân hôn một cái lên mặt Tiểu Tá.

Mọi người đều như vậy, ở cùng ai một thời gian dài đều cảm thấy có tình cảm sâu đậm, cô nhìn hai đứa nhóc từ khi chúng mới biết cười, đến bây giờ chúng đã có thể xoay người, phần tình cảm trong lòng tất nhiên sẽ sâu hơn những người khác.
“Em yên tâm đi, ai uất ức cũng được nhưng con anh thì không, em về nhà tranh thủ bàn bạc lại với cha mẹ, chuẩn bị tốt cho cửa hàng nhỏ của em, tranh thủ sang năm khai trương luôn.” Thấy em gái đau lòng cho con trai, đừng nói Trương Xảo Phương vui vẻ, cho dù là Tống Trường Lâm cũng thấy thoải mái.
“Anh rể yên tâm, chờ đến mười lăm tháng giêng sang năm, em nhất định khai trương cửa hàng, em còn muốn đến tháng hai là bắt đầu cắt tóc cho người trong thôn đó.” Người ta vẫn luôn nói, tháng giêng kiêng cạo đầu, cho nên cơ bản mọi người đều chờ vào ngày đó, nghĩ lại cũng biết, nhất định ngày đó cô sẽ kiếm được không ít tiền.

Thấy em gái bắt đầu mơ đến chuyện kiếm tiền, hai vợ chồng Tống Trường Lâm liếc nhìn nhau, im lặng cười, tất nhiên là tiền càng nhiều càng tốt, nhưng chuyện làm hai vợ chồng họ vui vẻ là về sau trong nhà không còn cái bóng đèn nữa rồi.