Mặc kệ có phải buôn dưa hay không, đứa nhỏ thi được kết quả tốt, chúng ta phải thưởng, em đã tính xong phải mua gì rồi, phần của người cậu như anh đâu? Anh nghĩ xong phải mua cái gì chưa?” Trương Xảo Phương cười cười nhìn chồng cô, trong mắt cô không hề có chút ý tốt nào.
Tống Trường Lâm là một người đàn ông, sao anh biết một đứa nhỏ mười tuổi muốn cái gì chứ? Anh vừa nghe nói vợ anh muốn mặc kệ, anh làm vẻ mặt đau khổ nói: “A? Em mặc kệ phần của anh sao? Đừng mà, hai chúng ta là vợ chồng, muốn mua gì thì hai vợ chồng mình cùng mua đi.” Anh còn tưởng rằng vợ anh sẽ lo cả phần của anh chứ, sao lại còn phân ra thành hai phần làm gì?”
“Mua một đôi? Anh còn có thể suy nghĩ giống tứ nha sao, mua cái trống lắc cũng phải mua hai cái? Anh chê thừa ít nhưng em còn ngại lãng phí đó, em mặc kệ, tự anh nghĩ cách đi.” Trương Xảo Phương đắc ý hất hàm, cô chuẩn bị vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Tống Trường Lâm nhìn cô em vợ đang chuẩn bị đồ ăn, anh chỉ có thể nhịn lại, để bàn với vợ anh vấn đề này sau.
Anh đi rửa mặt mũi, sau đó vào nhà nhìn hai cậu con trai đang ngáy o o, anh ngồi xuống bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, lúc này mới phát hiện không khí trong nhà có chút không đúng, sao mắt em vợ anh lại đỏ thành thế kìa, không chỉ đỏ mà còn sưng húp, rõ ràng là vừa khóc nhiều.
Việc này anh làm anh rể cũng không thể hỏi, anh nhìn về phía vợ anh thì thấy cô vẫn bình thường như không có chuyện gì, Tống Trường Lâm cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
“Em ăn no rồi, anh rể, hai người từ từ ăn.”
Tống Trường Lâm thấy tứ nha đã vào phòng trong, anh thấp giọng hỏi vợ anh: “Tứ nha sao thế em? Em mắng em ấy à?” Chắc là không thể nào, cho dù vợ anh có tức giận thì cũng không thể mắng người thành như vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của vợ anh vẫn là không có chuyện gì mà, hẳn là không phải chuyện trong nhà, đây là chuyện gì thế?
“Không phải, gần đây con nhóc này rất ngoan, em mắng nó làm gì? Là cái đối tượng năm trước của nó vừa gửi thư cho nó, nói có chút khó nghe, khiến nó tức giận.” Tuy rằng đối phương là chồng cô, nhưng việc này của tứ nha cô vẫn không muốn cho anh biết, em gái cô có tình cảm với một người đàn ông có gia đình thì chồng cô sẽ nghĩ thế nào chứ? Tứ nha còn trẻ, không thể để lại vết nhọ, cho nên chuyện này cũng chỉ nên dừng lại ở đây, không ai được nói thêm nữa.
“Cái người sinh viên kia ấy hả?” Tống Trường Lâm vừa nghe cũng nhíu mày, việc này anh có nghe vợ anh nói qua, nhưng cho dù Xảo Phương không nói thì người trong thôn gần như đều biết, tuy rằng anh cảm thấy lúc đầu tứ nha làm vậy là có chút hồ đồ, nhưng cuối cùng cũng không làm hỏng chuyện, coi như là sửa đổi kịp thời, cũng đã một năm rồi, sao vị này còn nhất quyết không tha mà đưa tin đến đây chứ? Diễn_đàn_lê_quý_đôn
“Thằng nhóc này cũng không thật lòng với tứ nha, người nhà nó cũng không được, đừng để ý đến nó, thấy thư thì ném, nó muốn cưới tứ nha sao? Trước tiên phải giải thích với hai người trong nhà cho đàng hoàng, nếu không đừng nói là viết thư, cho dù người có đến đây cũng không được.” Đã gả đi thì chính là chuyện của cả gia đình.
Người nhà không hiểu lí lẽ như vậy thì tuyệt đối không gả.
“Vâng, em cũng cảm thấy như vậy, lập gia đình là chuyện cả đời, đương nhiên phải cẩn thận một chút.” Trương Xảo Phương cảm thấy rất vừa lòng với thái độ của chồng cô, cô gặp cho anh miếng thịt, sau đó khoe khoang nói: “Nhìn anh xem , chọn lâu như vậy mới cưới được em, thật là tinh mắt?”
Tống Trường Lâm nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của vợ anh, anh cười nói: “Đúng vậy, anh luôn là người tinh mắt.
Xảo Phương, ít ra em cũng nên giúp vi phu chia buồn giải nạn chứ nhỉ? Em chỉ cần giúp anh chọn một món quà cho Chi Hiếu là được rồi.” Vẫn không nên để anh đi tìm sự xấu hổ thì hơn, nếu là đồ anh chọn, cháu ngoại của anh chưa chắc đã thèm nhìn đâu.
“Được rồi, nhìn anh thành tâm như vậy, sáng mai chúng ta cùng nhau đi mua đi, đây chính là em đang giúp anh chia buồn giải nạn đó nha, anh phải cảm ơn em đó.” Còn về phần lĩnh như thế nào sao? Bản thân chỉ có thể hội.
Rõ ràng Tống Trường Lâm vẫn rất cảm động, anh vừa nghe vợ anh nói vậy, lập tức cười nịnh: “Đúng rồi Xảo Phương, buổi sáng anh phải đến phía nam kéo đồ, phát hiện hiện ra bên kia có trung tâm công viên được xây dựng đẹp, bên trong hoa nở, tối nay anh về sớm một chút, chúng ta đưa đứa nhỏ ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện để tứ nha ra ngoài giải sầu luôn.” Lúc ở đó chưa xây dựng xong anh đã nghĩ đến chuyện này rồi, đến lúc họ xây dựng xong anh sẽ đưa vợ anh và đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi.
“Trung tâm công viên sao ạ? Hay quá, em còn chưa từng đến đó đâu.” Trương Xảo Phương vừa nghe xong lập tức hưng phấn, lần đầu tiên chồng cô muốn đưa ba mẹ con cô ra ngoài đi dạo, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua được, buổi tối nhất định phải đi.
Buổi chiều hôm đó, cô đem thức ăn làm xong từ sớm, chờ Tống Trường Lâm về lập tức ăn cơm, sau đó ba người lớn phụ trách chăm sóc hai đứa nhỏ đi dạo công viên.
Trung tâm công viên này tuy rằng không phải nằm ở vị trí trung tâm nhưng diện tích cũng đứng hàng thứ nhất, đừng nhìn bây giờ còn chưa hoàn thành xong toàn bộ nhưng mỗi đêm đều có rất nhiều người đến ngắm cảnh, nhìn qua cũng rất náo nhiệt.
Lúc mấy người Tống Trường Lâm đẩy đứa nhỏ đến nơi thì công viên đã có rất nhiều người, âm thanh những đứa trẻ đùa giỡn đuổi nhau, âm thanh người lớn vui cười nói chuyện, cộng thêm đủ màu hoa lá, khiến cho tâm trạng buồn bã của Trương Xảo Trân cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng trên mặt cũng có nụ cười.
“Anh trông hai nhóc cho, hai chị em qua bên kia mua đồ ăn đi, sớm biết ở đây có quán nhỏ thì buổi tối chúng ta cũng không cần phải ăn cơm ở nhà nữa.
Tống Trường Lâm chỉ vào mấy quán nhỏ cách đó không xa, anh đẩy xe, để vợ anh đưa em vợ đi mua đồ ăn, dù sao bên đó nhiều người hun khói lửa, không nên để đứa nhỏ qua đó thì hơn.
Tốt quá.
Trương Xảo Phương cũng hiểu chồng cô muốn để tứ nha giải sầu, cô quay đầu cười nói: “Không sao đâu, hai chị em em ăn ít, vẫn còn bụng để ăn, anh ở đây trông đứa nhỏ, chút nữa em mang đồ ăn ngon về cho anh.” Nói xong cô nhanh chóng kéo tay em gái bước đi.
Một lát sau, hai chị em đã càn quét mang về mấy cái túi,lqd, xiên thịt nướng, khoai lang nướng, trứng nướng, đều là mới ra lò, ngay cả Tống Trường Lâm cũng có chút thèm, ba người tìm một chỗ trống ngồi xuống, lót cái túi ni lông rồi bắt đầu ngồi ăn, hai cậu nhóc ngồi trong xe đẩy tò mò đánh giá bông hoa bên ngoài, hiếm khi chúng không ngáy o o.
“Nha, tại sao bên trong còn có gà con nữa chứ? Em không ăn đâu.” Trương Xảo Phương không ngờ trứng gà lại có gà con bên trong, cô nhíu mày đưa cho Tống Trường Lâm, quá khó coi, cô không muốn ăn.
“Cái này vốn là những trứng đã ấp nhưng không thể nở thành gà con, chứ không em nghĩ làm sao nó lại có cái tên là trứng lông.” Vừa rồi anh còn tưởng vợ anh cái gì cũng dám anh? Hóa ra là không biết, cô cũng không hiểu sao lại gọi là trứng lông.
Đúng là cô gái ngốc.
“Chị ba của em nhìn thấy cái gì cũng thấy hay, ít nhiều đều muốn thử.” Trương Xảo Trân nhìn thấy cái đầu gà trong tay anh rể, cô âm thầm thấy may mắn, cô không thường ăn trứng gà cũng có chỗ tốt, ít nhất không bị dọa đến.
Tống Trường Lâm cái gì cũng ăn, vậy nên anh cũng không sợ cái này, anh cắn hai miếng phát hiện hương vị cũng không tệ, anh ăn sạch phần con gà, để lại phần trứng phía dưới đưa cho Trương Xảo Phương: “Thật ra cái này rất thơm, em nếm thử mà xem, cũng là trứng gà thôi mà, ăn rất ngon đó.”
Trương Xảo Phương cẩn thận nhìn ngó lại, ừ, quả thật đều là trứng, cô nhận từ tay anh rồi cắn một miếng, quả thực hương vị của nó cũng rất ngon, cô ăn hết phần trong tay, rồi lại bắt đầu nghĩ về gói to, cô biết bên trong còn một quả, cô cũng không khách sáo mà nói với chồng: “Anh ăn cái kia đi, rồi để lại trứng cho em.”
“Được, em chờ một chút, anh ăn cái này.” Tống Trường Lâm được giao nhiệm vụ, cắn hai miếng hết phần gà con, để lại phần trứng cho vợ anh.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh ăn vui vẻ, anh cũng vui vẻ ăn thêm mấy phần gà con.
.
.
Trương Xảo Trân ngồi một bên ăn cũng rất vui vẻ, thấy dáng vẻ của chị gái và anh rể, đột nhiên cô cảm thấy mũi có chút chua xót, cô cảm thấy tên khốn Doãn Hồng Bác kia giúp cô mua thuốc, rồi lại mỗi ngày đều đi mua đồ ăn với cô, mua đồ xong lại đưa cô về nhà đã là đối tốt với cô, bây giờ cô mới cảm thấy , thật ra tình cảm tốt phải giống như chị ba và ảnh rể ba của cô vậy, cô không nói được đó là đạo lí lớn gì, chỉ cảm thấy cách hai người họ ở chung khiến cô cảm thấy hâm mộ, nghĩ đến chị cô ở nhà một mình đợi hai năm, cố gắng thêu kiếm tiền giúp anh rể duy trì cuộc sống trong nhà, cô chợt phát hiện ra, suy nghĩ trước đây của cô có chút sai lầm rồi, có phải chỉ có trả giá thì mới có thể nhận lại hồi báo? Có phải trước kia cô muốn chọn một người chồng có điều kiện tốt, lại đối xử tốt với cô, hình như là sai rồi.
“Tứ nha, mau ăn đi, tí nữa chúng ta qua bên cái núi giả kia nhìn xem.” Tống Trường Lâm thấy khóe mắt em vợ anh có chút đỏ lên, anh không biết suy nghĩ của cô, vội vàng nói để rời sự chú ý của cô.
“Ai, em muốn ăn cái này.” Trương Xảo Trân nhíu nhíu khóe miệng, cô cảm giác ăn không biết ngon nhưng vẫn cắn một miếng khoai lang trong tay.
Cô phải suy nghĩ cẩn thận, sau này, cô muốn chọn một người chồng như nào? Gả cho người như thế nào?
...!......!......
“Cái gì, em muốn về nhà?” Trương Xảo Phương ngạc nhiên nhìn em gái, cô không hiểu sao đột nhiên nó lại đòi về nhà.
Trừ bỏ chuyện của Doãn Hồng Bác không phải cô ở đây rất vui vẻ sao? Tại sao lại đòi về rồi?
“Chị, hôm qua em đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu rồi, thật ra em cũng không còn nhỏ nữa, trong thôn những cô gái giống em cũng có nhiều người đã lập gia đình, chị nói đúng, dù sao em cũng chỉ là một cô gái nông thôn không văn hóa, không nghề nghiệp, những người đàn ông trong thành phố thực sự không thích hợp với em, em muốn về nhà, về nhà tìm một người đàn ông đối xử tốt với em, giống như chị và anh rể vậy, em nghĩ chỉ cần bọn em cố gắng thì sớm muộn gì chúng em cũng có thể vào huyện ở, khi đó không có ai có thể gạt em, lại càng không có người nào khinh thường được em cả, em sẽ cố gắng.”
Trương Xảo Trân nói một đoạn dài, có chút lẫn lộn, nhưng Trương Xảo Phương vẫn hiểu được ý của em gái cô, nhìn tứ nha đang cố gắng không khóc, mắt cô cũng có chút cay, con nhóc này chịu đựng qua lần thất bại này, cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi.
“Con nhóc ngốc này, việc này em có thể suy nghĩ kĩ là tốt rồi, em như vậy anh chị cũng yên tâm, nhưng nếu bây giờ em về nhà thì cố gắng kiểu gì? Chị còn có tay nghề thêu, còn em thì làm được gì?” Không phải Trương Xảo Phương muốn đả kích em gái, nhưng không phải muốn cố gắng chỉ cần nói là được, mà nó phải biết nó sẽ làm được gì? Làm nông nghiệp sao?
Trương Xảo Trân cắn chặt môi dưới, không biết phải trả lời như thế nào, bây giờ cô không sợ vất vả, không sợ khó khăn, nhưng cô có thể làm được cái gì đây? Trừ nấu cơm cô hình như không làm được gì cả.
“Được rồi, em cũng đừng gấp, thật ra mấy ngày nay chị luôn muốn cùng em nói chút chuyện, nhưng mà vì cái tên Doãn Hồng Bác kia nên chị nghĩ là em cũng không có tâm trạng để nghe, bây giờ em đã có suy nghĩ muốn cố gắng, chị cũng muốn nói cho em biết tính toán của chị, em xem có được không?”.