Editor: Voicoi08
Trương Xảo Phương nhìn dáng vẻ oan ức của đối phương, cô cố nhịn cảm giác muốn cười to, mỉm cười nói: “Không sao đâu, không sao, đứa nhỏ này luôn thích hét to như vậy, em đưa nó cho chị, em ôm Tiểu Tá này.” Nếu không phải đang có người ngoài ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để con trai có tật xấu này, chuyên thích lấy khóc để dọa cô? Tất cả đều phải nằm đó cho cô, nhưng lúc này để tránh việc khiến cho Mã Ngọc Trân sợ hãi, cô chỉ có thể để thằng nhóc này đắc ý.
Mã Ngọc Trân thấy đứa nhỏ vừa rồi trong lòng cô vẫn còn oa oa khóc to, thế mà vừa đến lòng mẹ đã tủi thân bắt đầu tìm bình sữa, Mã Ngọc Trân cảm thấy cô đã hiểu rõ lí do, hóa ra cậu nhóc đói bụng, cô đang tự hỏi sao lại khóc thảm như vậy chứ?
“Tiểu Tá thật sự là một anh trai tốt, đói bụng cũng biết nhường em trai. . .” Mã Ngọc Trân cuối cùng cũng nhận rõ ai là ai, cô đang ôm Tiểu Tá, cô không nhịn được cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trong lòng: “Chị dâu, thật sự em không thể nhìn ra hai đứa nhỏ này có gì khác nhau? Nhìn này, lông mi nhỏ nhàn nhạt cũng giống nhau, sao chị lại nhận ra được vậy?”
Trương Xảo Phương thấy có người không phân biệt được hai cậu nhóc, cô nhiệt tình giải thích: “Tiểu Tá có cái mũi cao hơn chút, Tiểu Hữu chóp mũi thấp hơn chút, Tiểu Tá có thói quen méo miệng, Tiểu Hữu lại thích bĩu môi. . .” Không hổ là mẹ ruột, từ đầu đến cuối có thể nói ra sáu bảy điểm khác nhau.
Mã Ngọc Trân nhanh chóng đảo mắt giữa hai cậu nhóc, nhanh chóng tìm điểm khác biệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha, lắc lắc đầu nói: “Thôi, em không nghiên cứu nữa, ánh mắt cũng mỏi luôn rồi.”
Hai người vừa nói chuyện thì cuối cùng Tiểu Hữu cũng ăn no, đối với chuyện ăn cơm, nhóc chỉ cần được ăn no là đã rất vui vẻ, thế nên lúc mẹ đặt nhóc xuống giường, nhóc cũng không khóc mà đang nhíu đôi mày nhỏ suy nghĩ chuyện gì đó.
“A, Ngọc Trân ở đây à?” Tống Trường Lâm đi từ ngoài cửa vào, thấy Mã Ngọc Trân ở đây anh cũng vui mừng, nếu anh biết cô ở đây thì anh đã không về nhà rồi.
“Anh Tống, sao anh lại trở về?” bây giờ mới hơn chín giờ sáng, còn chưa đến giờ ăn cơm mà?
“Vừa khéo anh có chuyến hàng ở gần nhà, anh về nhà uống miếng nước.” Tống Trường Lâm vừa nói chuyện vừa rót chén nước, ừng ực uống vào.
Mã Ngọc Trân vừa nghe xong không nhịn được cười nói: “Anh Tống, em biết anh quan tâm đứa nhỏ, không là quan tâm chị dâu em, không cần phải che dấu như vậy, em sẽ không hiểu nhầm.” ở kia sao lại không được uống miếng nước chứ, lại còn phải cố tình chạy về nhà uống? Nghĩ cũng biết, nhất định là anh Tống lo lắng một mình vợ anh ở nhà.
Tống Trường Lâm cười ha ha, cũng không đỏ mặt, anh đi đến gần kháng, nhìn con trai nói: “Không phải hôm qua chị dâu em mới ở nhà một mình sao? Anh sợ cô ấy ở nhà một mình bận không qua được, nên mới muốn về nhà xem, hai bọn anh đều là vợ chồng già mà, quan tâm cũng là bình thường, có cái gì đâu mà phải che giấu? Tiểu Hữu đây là ăn no rồi sao? Sao lại ngoan ngoan thế này?” Lqd.com
Tống Trường Lâm sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con trai, anh thấy hình như con trai anh cũng nhận ra nên quay đầu về phía anh, Tống Trường Lâm nở nụ cười hiền lành, Mã Ngọc Trân nhìn đều cảm thấy chua, tại sao Lưu Hải Sơn nhà cô lại chưa từng cười với con gái như vậy chứ? Đến cùng là vấn đề ở con trai, hay vấn đề ở người cha?
Đúng rồi. “Anh Tống, anh cũng có thể phân biệt được hai đứa nhỏ ai là ai sao? Anh vừa nhìn đứa nhỏ trên kháng đã biết đó là Tiểu Hữu, quá thần kì rồi.
“Có thể mà. Hai nhóc này dễ phân biệt lắm.” Tống Trường Lâm thấy vợ của người anh em đang bày ra vẻ mặt không rõ, anh cũng không vội vàng rời đi mà bắt đầu ngồi xuống giúp cô giải thích nghi ngờ: “Em nhìn này, Tiểu Hữu của chúng ta có cái cằm nhiều thịt hơn một chút, cằm của Tiểu Tá lại hơi nhọn hơn một chút, gương mặt bên trái của Tiểu Hữu hơi phính hơn, gương mặt bên phải của Tiểu Tá hơi béo hơn một chút. . .” đó có thể thấy được, người cha ruột này cũng có thể rút ra năm sáu điều, giống y như vợ anh.
Một đống điểm này có thể khiến cho Mã Ngọc Trân nghe xong cảm thấy choáng váng, cô đang nghe đến mức không phân biệt nổi, thì Trương Xảo Phương ngồi bên cạnh đã có thể phối hợp thêm, cô vừa nghe chồng nói, vừa vui vẻ nói: “Thật sao, em không nhìn ra đó, em cảm thấy Tiểu Hữu . ..”
Mã Ngọc Trân ngồi một bên, bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng đang trao đổi kinh nghiệm này, cô thừa nhận bản thân cô không có tuệ căn, vì vậy cô đã buông tha cho việc nghiên cứu nhóc nào khác nhóc nào rồi.
Tống Trường Lâm cùng vợ đang nghiên cứu cao hứng thì BB cơ bên hông vang lên, anh vừa cúi đầu thì thấy Lưu Hải Sơn có việc tìm anh, anh luyến tiếc nhìn hai nhóc con, không khí thật tốt, khó được khi hai vợ chồng anh đang trao đổi vui vẻ như vậy, đáng tiếc: “Ngọc Trân, anh đi trước, bên kia có việc tìm anh, giữa trưa em ở đây nấu cơm với chị dâu em đi, anh sẽ bảo Hải Sơn trực tiếp đến đây.” Bởi vì như vậy thì vợ anh có thể thoải mái hơn chút.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân cảm thấy bản thân cô ở đây chỉ là dư thừa, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Tống Trường Lâm, cô lại không thể từ chối, chỉ có thể cười gật đầu nói: “Vâng, anh Tống yên tâm đi đi, giữa trưa em nấu cơm.”
“Ha ha, được, anh đi trước nhá.” Tống Trường Lâm biết hai cậu con trai đều ngoan, vợ anh cũng có người ở cùng, anh có thể thoải mái rời đi.
Mã Ngọc Trân liếc mắt nhìn qua bức tranh thêu, cô ai oán nghĩ: Chẳng lẽ anh Tống không phát hiện ra vợ anh còn có tâm trạng để thêu hoa sao? Tại sao lại vẫn cho rằng bản thân chị dâu đang bận đến không thể qua được chứ?
“Được rồi, em đừng đứng ở đây suy nghĩ lung tung nữa, em tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị có chuẩn bị chút thịt làm nhân bánh và làm trộn bột rồi, trưa nay hai người chúng ta cùng nhau làm sủi cảo đi.” Trương Xảo Phương tâm trạng tốt vỗ nhẹ nhẹ lên mặt hai cậu nhóc. Chồng cô trong lúc đi làm vẫn nhớ về cô và con, đúng là một người đàn ông tốt.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân bị đả kích không rõ, nhưng Trương Xảo Phương nhìn cô nghiêm túc cán bột, bàn tay nhanh chóng cho ra mấy cái vỏ sủi cảo, cô không nhịn được mà bội phục, cô đến đây lâu như vậy, vỏ sủi cảo nhìn đơn giản như vậy mà cô vẫn không thể làm tốt được, như sao thì có hình dáng thì không đủ tốc độ.
Buổi trưa, Lưu Hải Sơn cùng về nhà ăn cơm với Tống Trường Lâm, mấy người ngồi trên bàn ăn cơm, ăn sủi cảo nhân thịt dê da mỏng, Tống Trường Lâm cười với vợ anh: “Mấy người Chí Học vẫn luôn muốn đến thăm em, nhưng trong nhà mình vẫn luôn không tiện nên anh không cho họ đến, ngày mai cũng không nhiều việc lắm, Ngọc Trân nếu không có việc gì thì đến sớm một chút nhé, bọn anh cũng sẽ về sớm một chút, em làm mấy món thức ăn để mấy thằng nhóc đó đến nhà chúng ta ăn bữa cơm.” Một đám nhóc đều luôn ầm ĩ đòi gặp chị dâu và cháu trai, nếu vẫn không cho họ đến thì không được tốt lắm.
“Vâng, anh để họ đến đây đi, anh về sớm một chút để trông đứa nhỏ cho em, em cùng Ngọc Trân làm cũng không mất bao nhiêu thời gian, đúng rồi, ngày mai Ngọc Trân có bận chuyện gì không?" Trương Xảo Phương cười đồng ý, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Mã Ngọc Trân hỏi.
Hiện tại Mã Ngọc Trân đang phụ trách công việc lau cửa kính ở công ty, a, nói là phụ trách nhưng thật ra chỉ có mình cô làm, chủ yếu là số người cần làm công việc này cũng không nhiều, bình thường đều gọi điện đặt trước một ngày, Lưu Hải Sơn về nhà nói với cô ấy, ngày hôm sau cô ấy mới đến làm việc.
“Em không bận gì cả, cũng chỉ có một phần việc lau cửa kính thôi, chiều mai em đi qua làm khoảng một tiếng đồng hồ là xong, sáng mai ăn cơm xong em sẽ qua.” Mã Ngọc Trân cười đồng ý, thật ra cô cũng rất thích đến nhà họ Tống, chị dâu Xảo Phương là người dễ chịu, hai người nói chuyện rất hợp, bây giờ lại có thêm hai nhóc con đáng yêu, đối với cô là một người mẹ mà con gái không ở bên cạnh mà nói thì đây là một lực hấp dẫn vô cùng lớn, nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ của chị dâu thật sự không cần người giúp đỡ, lqd, cho dù cô có đến cũng chỉ sợ khiến người ta cảm thấy phiền thì cô đã sớm xung phong nhận việc làm bảo mẫu miễn phí rồi.
Tống Trường Lâm thấy đề nghị của anh được mọi người đồng ý, lúc này anh mới cười thoải mái nói: “Vậy chúng ta quyết định thế đi, buổi chiều anh sẽ nói với bọn họ, trưa mai họ không cần phải về nhà ăn cơm.
Mấy người Lưu Chí Học đều xuất thân từ nông thôn, họ không thể nấu được món ngon nhưng vẫn có thể nấu chín được cơm, mấy người này muốn tiết kiệm tiền để đứng được tại thành phố A, cho nên không ai nỡ ra ngoài ăn, thấy trong phòng có sẵn bếp và bát đũa, họ chung tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày sau khi đi làm về đều tự thân vào bếp.
“Bọn họ cũng vất vả, bận rộn cả ngày đến trưa về nhà còn phải nấu cơm, thời tiết mát mẻ một chút còn tốt, sáng dậy sớm làm thì trưa về nhà vẫn ăn được, bây giờ trời nóng bức thế này, bây giờ trở về mới nấu thì không biết bao giờ mới được ăn cơm?” Lưu Hải Sơn nhớ đến câu chuyện mấy anh em nói với nhau, anh âm thầm may mắn, anh cảm thấy chỗ tốt khi có vợ.
Thật ra với số tiền lương của họ, nếu thực sự có vợ thì cứ ở đây thuê cái phòng ở cũng có thể sống thoải mái, đáng tiếc bốn cậu nhóc này chưa ai lập gia đình cả.
“Mấy thằng nhóc này cũng không còn nhỏ, ngày mai chúng ta ra ngoài nhớ giúp bọn họ tuyên truyền, nếu không kém thì cưới vợ đi, đỡ phải mỗi ngày đều ầm ĩ kêu không có người quan tâm.” Bọn họ thấy anh về nhà thăm vợ, ai cũng ghen tỵ, họ cũng không thèm nghĩ lại, đó là vợ anh, vợ anh đã sinh con trai cho anh, anh còn quan tâm đến họ làm cái rắm gì nữa?
Lưu Hải Sơn nhìn gương mặt giả vờ tức giận của Tống Trường Lâm, trong lòng anh có chút buồn cười, đội trưởng Tống luôn luôn nghiêm túc dũng cảm cũng có lúc bị nắm điểm yếu, mấy thằng nhóc kia có thể buông tha mới là lạ, khụ khụ, thật ra anh cũng muốn nói, nhưng mà ai bảo anh là người đã cưới vợ đâu? Để tránh việc bị trả thù lại, anh cảm thấy vẫn nên yên tĩnh lại thì tốt hơn.
Mấy người ăn xong cơm trưa, hai người Tống Trường Lâm trở về công ty, Ngọc Trân đi lau cửa kính cho người ta, Trương Xảo Phương đặt đứa nhỏ một bên rồi tiếp tục thêu hoa, buổi trưa cũng nhanh chóng qua đi.
Buổi tối, hai vợ chồng Tống Trường Lâm bắt đầu nghiên cứu thực đơn ngày mai, chuẩn bị xác định xem đêm nay mua cái gì, sáng mai Tống Trường Lâm sẽ đi chợ mua đồ ăn.
“Chúng ta làm món thịt nướng đi, tuy rằng trời nóng ăn có chút ngấy, nhưng mấy thằng nhóc này bình thường cũng không có gì có thể ăn, mua nhiều thịt chút cho bọn họ nếm thức ăn mặn.” Tống Trường Lâm vừa nói vừa ghi món thịt nướng xuống giấy, anh nghĩ nghĩ rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía vợ hỏi: “Chúng ta mua bao nhiêu thịt? Một cân đủ không?” Chắc là đủ rồi nhỉ? Không phải anh tiếc mua nhiều, mà trời nóng, mua nhiều hơn sợ sẽ bị hỏng.
“Chắc không đủ đâu anh? Nhiều người như vậy, anh cứ viết hai cân đi, chắc sẽ còn phải thêm đồ ăn khác nữa.” Trương Xảo Phương vừa gấp quần áo cho con trai, cô do dự nói hai cân.
“Ừ, mua hai cân thịt thắt lưng, vị trí này làm thịt nướng là ngon nhất, chúng ta mua thêm miếng đậu hủ, tạc đậu hủ phao, cũng mua thêm con cá đi, em hầm cá ăn rất ngon. . .” Tống Trường Lâm miệng cộng lại, tay cũng viết không ngừng, một lát sau, hai người đã quyết định xong thực đơn ngày mai.
“Được rồi, cứ vậy đi, sáng mai anh sẽ đi mua đồ ăn, em cũng không cần phải gấp, chờ vợ Hải Sơn đến rồi cùng nhau thu dọn là được.” Tống Trường Lâm cất tờ giấy vào túi, anh không quên dặn dò vợ anh, trời đất bao la, con trai anh là lớn nhất, đừng vì nấu cơm cho mấy thằng nhóc kia mà để con trai anh phải tủi thân.
“Vâng, em biết, nếu bận không qua được cũng phải lấy đứa nhỏ làm đầu, nấu cơm cũng không vội.” Trương Xảo Phương gật đầu trả lời, cô vô cùng hiểu rõ ý của chồng cô. Nhắc tới đứa nhỏ, cô lại nhớ đến đứa nhỏ đáng thương ở quê: “Trường Lâm, anh có gọi điện về nhà không? Nữu Nữu thế nào rồi?” Cho dù lời nói thế nào, cô cũng nhìn cô nhóc kia lớn lên mấy tháng trời, thật sự cô có chút nhớ thương.
“Mọi người biết em sẽ nhớ thương mà, cho nên hôm nay chị cả gọi điện cho anh, nói Nữu Nữu không có chuyện gì ra viện rồi, mẹ lại ôm về chăm rồi.” Tống Trường Lâm nhớ đến cuộc nói chuyện với chị gái lúc chiều, anh không nhịn được mà nhếch nhếch khóe miệng.
“Mẹ không nói gì sao anh? Cứ vậy mà ôm cháu về?” Mẹ chồng cô vừa thương Trường Vinh, vừa thương cháu gái, nhưng bà cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Từ Tiểu Mai như vậy?
“Ha ha, mẹ nói, cha mẹ trông đứa nhỏ lâu như vậy mà cô ta còn không nhìn đến chỗ tốt, cho nên mẹ cũng không muốn trông không công, muốn mẹ trông đứa nhỏ cho cũng được, về sau cứ cuối tháng thì phải giao tiền lương thực, nếu không đồng ý thì mẹ không thèm quản, Từ Tiểu Mai lúc đầu cũng không đồng ý, thấy mẹ thực sự bỏ đứa bé lại để đi mới vội vàng đồng ý, thấy chị cả nói, lần này mẹ vô cùng kiên quyết, trực tiếp làm cho họ hổng một chỗ, nhanh chóng giao tiền sinh hoạt tháng này, sau đó mới ôm đứa nhỏ đi, hơn nữa trước khi đi còn nhắn lại, nếu sau này mỗi tháng không gửi tiền về nhà thì mẹ sẽ ôm đứa nhỏ lại, không bao giờ để ý đến bọn họ nữa.” Tuy rằng anh cảm thấy không cần phải thế nhưng Tống Trường Lâm nghĩ lại, trong lòng anh vẫn có chút cảm giác thoải mái, không hiểu tại sao nhìn lão tam phải chi tiền anh cảm thấy rất thoải mái? Đây là tâm lí nhỏ nhen sao?