Đoạt Xá Thành Thê

Chương 7




Editor: Voicoi08

“Được rồi, đã biết.” Nói sao thì đối phương cũng có chút ý tốt, Trương Xảo Phương thoải mái gật đầu.

“Được cái gì mà được? Chị cô chạy từ xa đến bảo cô đi ăn cơm, mà một chút hoa quả cô cũng không bỏ ra hay sao?” Chị nói một lúc lâu miệng có chút khô, nhớ đến hôm qua Xảo Phương lấy quýt biếu cha mẹ, cô có chút thèm, quýt này thật ngọt, ăn ngon hơn của nhà mình nhiều, nhưng nhìn cái hộp nhỏ cũng không có bao nhiêu, cô cũng biết ý không ăn nhiều, hôm nay đến nhà em gái cô cần gì xấu hổ mà không ăn, dù sao một mình Xảo Phương ở nhà không ăn hết cũng lãng phí.

Cuối cùng Trương Xảo Phương cũng biết, người này đúng là da mặt dầy số một trong thiên hạ, cô bất đắc dĩ lấy ra hai quả táo trong chiếc hộp đưa tới.

“Quả táo? Không còn quýt à?” Trương Xảo Quyên có chút khó chịu.

“Chị, thật sự không có, mua một chút đồ như vậy cũng đưa về phía hai nhà rồi.” Thứ kia một hộp cũng rất đắt tiền, nhà cô có thể mua bao nhiêu chứ? Chỉ còn lại hai quả quýt và hai quả táo, cô thấy quýt ăn ngon lại có thể giải khát, sáng nay lúc Trường Lâm đi cô vụng trộm nhét vào túi của anh rồi. Nhưng mà lời này cũng không cần nói ra, nếu không lại bị mắng.

“Cô ngốc à? Có đồ tốt thì phải đưa về nhà mẹ mình chứ, cô đưa đến nhà nó làm gì? Ngày thường thì nói này nói kia với cô, vậy mà còn vội vàng đưa đồ cho người ta, cô thật sự là hết thuốc chữa rồi.” Trương Xảo Quyên trừng mắt nhìn em gái, rồi lại cầm một quả táo xoa xoa, há mồm cắn một miếng, quả thật là không ngọt bằng quýt.

Cô không cam lòng lại trừng mắt nhìn em gái: Đồ phá sản, thứ tốt đều bị cô mang đi hào phóng với người ta hết rồi.

“Bọn họ nói này nói kia với em, nhưng bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà cũng là đại ca và Trường Vinh làm giúp, nếu chị để anh rể đến giúp em làm việc, mùa đông năm nay có gì em cũng đem đến nhà chị.” Có việc thì chẳng thấy chị ta đâu, có lợi thì không trốn được chị ta, Trương Xảo Phương cũng không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với chị ta, một câu chèn ép qua, khiến Trương Xảo Quyên trong phút chốc cũng không nói được điều gì.

Đừng nhìn đây là em gái ruột của cô, nhưng em vợ cùng anh rể thông đồng cũng không phải là chưa từng có, để chồng mình đến làm việc cho nha đầu kia? Cô còn phải lo lắng nữa đấy.

“Đúng là chó cắn Lã Động tân, không biết tấm lòng của người tốt.” Than thở, rắc rắc, cô ăn hết cả hai quả táo, lúc này mới xuống giường chuẩn bị về nhà.

“Được rồi, ngày mai đừng quên về nhà ăn cơm, nếu không mẹ lại tưởng chị không nói với cô, chị đi đây, cái nhà như cái hầm băng, thật lạnh muốn chết, thật không biết cô sống kiểu gì?” Hiển nhiên, bạn Trương Xảo Quyên ăn xong hai quả táo rất bất mãn với sự chiêu đãi ở nhà em gái, thế nên nhìn Hổ tử vẫn đang nhe răng về phía cô, cô nhổ một ngụm nước bọt: “Chó chết, mỗi lần như thấy tao đều cắn, sớm muộn gì cũng cho mày lên ăn thịt.”

Nhìn chị cả kiêu ngạo rời đi, D,i,ễ,n, ,đ,à,,n, ,l,ê, ,q,u,ý ,đ,ô, n, Trương Xảo Phương phồng má quơ quơ nắm tay: lần sau đến nhà tôi còn dám kiêu ngạo như vậy, tôi cũng cho nhà chị không thoải mái, đừng nghĩ là tôi không còn tu chân thì có thể bắt nạt được tôi?

Hổ tử cảm nhận được sát khí trên người chủ nhân nhà mình, nó cũng không biết bản thân lại làm gì sai rồi? Nó cụp đuôi, vẻ mặt xám xịt quay về tổ.

Trương Xảo Phương vào nhà nhìn tường nhà rách khắp nơi, bất đắc dĩ lại nhụt chí, thu dọn thôi.

Buổi trưa hôm nay, trước tiên cô tổng vệ sinh, trên giường dưới đất đều lau vài lần, ai biết chị cả kia của cô lúc phun vỏ hạt dưa còn phun thêm cái gì ra nữa không? Tuy rằng trong lòng cô không có khái niệm tiêu độc, nhưng lau thêm vài lẫn cũng không sao.

Lau xong phòng ở, cô lấy tất cả quần áo của nguyên chủ ra, những cái bản thân muốn mặc để qua một bên, không muốn mặc thì bọc lại để xử sau.

Cô ôm đống quần áo đi ra gian ngoài, nhìn cả vại nước đều đầy, cô ngồi gian ngoài bắt đầu giặt quần áo.

Giặt quần áo không phải công việc cần kĩ thuật gì, đối với cô mà nói, đừng dùng quá nhiều sức là tốt rồi. Điều này cũng làm cho cô, không sợ lạnh, không sợ mệt, cô cầm quần áo giặt thật sạch, cuối cùng đến lúc ăn cơm chiều cũng giặt xong quần áo.

Giặt xong quần áo, cô bắt đầu nghiên cứu cơm chiều của bản thân, tuy rằng cô không mệt nhưng lại hơi đói, đêm nay, cô ăn gì đây?

Cho dù làm gì thì cũng phải dùng nước, nhưng vại nước nhà cô đã thấy đáy, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô bắt đầu nghiên cứu lấy nước trong giếng, nước phải múc lên, hình như rất phiền toái, cô nghiên cứu đi nghiên cứu lại, cuối cùng cũng múc đầy vại nước, lúc này cô càng đói bụng hơn.

Cuối cùng cô lật đi lật lại phòng bếp nhà mình, cô quyết định sử dụng lương thực chồng cô chuẩn bị cho cô—sủi cảo đông lạnh.

Nấu xong sủi cảo, ăn sủi cảo da mỏng nhân nhiều, Trương Xảo Phương không nhịn được lại nhớ đến Tống Trường Lâm, tối hôm qua giờ này hai người còn quấn lấy nhau, bây giờ cô ăn sủi cảo, anh đang làm gì đây?

Tống Trường Lâm làm gì sao? Tống Trường Lâm cũng ngồi trên xe lửa ăn sủi cảo thôi, đây là buổi sáng nấu, vợ anh còn để ra ngoài cho nguội một chút không sợ quá nóng sẽ bị dính vào nhau, lúc ăn thì cho nước nóng như bị phỏng, cũng không khác lắm so với lúc mới nấu. Dù sao trên xe lửa cũng không có gì có thể ăn, cho dù có anh cũng tiếc tiền không dám mua, trước khi lên xe anh cũng chỉ mua hai cái bánh quai chèo, chuẩn bị làm cơm cho trưa mai, cơm chiều nay chính là cặp lồng sủi cảo này rồi.

Tống Trường Lâm mua ghế ngồi cứng, tuy rằng mệt mỏi một chút nhưng không nhịn được vì giá rẻ, lại nói anh là một người đàn ông, có mệt một chút cũng coi như không có gì. Lúc này anh cầm cặp lồng ăn sủi cảo nóng, trong lòng nóng hổi, trước kia anh không có loại đãi ngộ này, hiện tại cuối cùng vợ anh cũng biết thương anh rồi.

Dưới ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, anh ăn xong sủi cảo, lau qua cặp lồng rồi nhét vào túi, anh đụng vào chiếc túi có hai quả quýt, nhìn hai quả quýt này, anh cảm thấy bản thân còn chưa đến bộ đội đã bắt đầu nhớ nhà. Ba năm, thật sự là dài dằng dặc a.

Trương Xảo Phương không biết bản thân đã thành công nắm trọn trái tim của chồng, bây giờ cô còn đang bấm đốt ngón tay xem bao giờ chồng cô đến nơi, khoảng bao nhiêu lâu thì cô có thể viết thư cho anh? Cách khá xa, phải nhờ vào thư để liên hệ tình cảm, nếu không không biết lần sau lúc nào anh về, anh về lại quên cô thì sao?

Chọn xong thời gian, cô rảnh rỗi không có chuyện gì, cuối cùng cô lấy tiền riêng của nguyên chủ ra, kết quả cô phát hiện, người phụ nữ này rất ác, vẻn vẹn hơn 600 đồng tiền? Tiền lương của Tống Trường Lâm cũng không ít, công thêm trợ cấp hằng tháng, một tháng cũng không đến 100 khối, cô ở nhà thường xuyên khóc than, hôm nay không có tiền mua gạo, ngày mai không có tiền mua dầu, sau đó lại nhà ai có quần áo đẹp, Tống Trường Lâm nghĩ vợ mình ở nhà cũng không dễ, bản thân anh cũng chỉ giữ lại một chút phòng khi vạn nhất, thừa lại anh đều gửi về, anh nào nghĩ đến, trừ bỏ những cái phải tiêu, người phụ nữ này thế nhưng lại đi vụng trộm chuyển toàn bộ thành vốn riêng đâu? Đây là góp vốn chuẩn bị bỏ trốn sao?

Nhìn tiền trong tay, Trương Xảo Phương cuối cùng cũng hiểu vì sao trong nhà lại rách nát đến vậy, cô đây là tay trái đổ sang tay phải, vụng trộm giấu tiền đi làm gì đây?

Nhưng mà hiện tại thì cô lại được lợi, có số tiền này, cuối cùng cô cùng có thể dọn dẹp căn phòng tốt một chút, căn phòng rách nát này, thật sự cô chịu đủ rồi.

Ngày thứ hai, cô về nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, lqd, nhìn thấy cha mẹ hiền lành như trong trí nhớ, cô lại bắt đầu nghi ngờ bốn chị em nhà này đều được ôm về sao?

Chị cả không cần nói, ngày hôm qua cô mới được dạy dỗ, nghe nói chị hai trong nhà có kinh tế thì hôm nay không về, nhìn em gái ở trong phòng tự biến mình thành yêu tinh, Trương Xảo Phương nghi ngờ hỏi: “Tứ nha, em không lạnh à?” Người trong nhà dù là già trẻ đều mặc áo bông, ngay cả cô không thấy lạnh nhưng vì làm bộ cũng mặc một chiếc áo bông màu hồng mới may năm trước, nhưng đến cô em gái này, thế mà mặc một bộ quần áo ngắn màu đỏ thẫm? Đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng cả cái cổ đều lộ ra, thấy thế nào cũng không hợp với thời tiết bên ngoài.

“Lạnh cái gì chứ? Mặc áo bông nhìn ngu ngốc muốn chết, chị nhìn hai chúng ta đứng một chỗ, em rõ ràng là người trong thành, chị vừa nhìn cũng biết là dân quê, ăn mặc một chút cũng không mốt.” Trương Xảo Trân soi lên chiếc gương lớn trên tủ quần áo, cô hơi híp mắt làm bóng mí mắt, trước khi chị ba kết hôn, cô luôn là cái đuôi nhỏ của chị, sau khi Trương Xảo Phương kết hôn cuối cùng cô cũng tìm được điểm hơn đối phương.

“Cái gì mà người trong thành? Chính là một nha đầu nông thôn, mỗi ngày đều biến mặt mình thành cái mông khỉ, cha vừa nhìn đã thấy phiền, con mau vào nhà cho cha.” Cha Trương đi từ bên ngoài vào, thấy con gái thứ tư lại biến thành dáng vẻ ghê gớm như yêu tinh khiến ông tức giận, đều là con gái, ông là cha cũng không thể quản nhiều, ông dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đừng lắc lư trước mặt ông là tốt rồi.

“Hừ, vào nhà thì vào nhà.” Trương Xảo Trân bị mắng, cô vung vẩy tay vào nhà.

Thấy con gái thứ tư vào nhà, cha Trương ngồi trên ghế, quay đầu khuyên nhủ con gái thứ ba: “Tam nha à, đứa nhỏ Trường Lâm cũng rất tốt, còn tốt hơn anh rể thứ hai của con nhiều, có bao nhiêu bản lĩnh thì bỏ ra bấy nhiêu, người ta kiếm được tiền đều gửi về cho con, đến cả bản thân cũng không giữ lại bao nhiêu, không cần để người khác biết, chỉ cần hai người các con tốt, những thứ này nọ cha mẹ đều không để ý, ba chỉ muốn các con có cuộc sống tốt.” Nhớ đến tính tình của mấy cô con gái ông lại thấy đau đầu, đây là giống ai chứ?

Một đám đều là trăm tinh bách linh, nhưng đầu óc lại không dùng vào chỗ cần dùng, con gái cả không chịu lo lắng việc nhà và chăm sóc con nhỏ, cả ngày chỉ lo đông dài tây ngắn (buôn chuyện). Con gái thứ hai có cái cửa hàng nhỏ cũng không để ý bản thân họ gì, chồng nó mỗi ngày đều ra ngoài chung chạ nó cũng mặc kệ. Còn con gái thứ ba, ai…… Ông cũng lười nhắc đến.

“Cha, cha yên tâm, hôm kia lúc về Trường Lâm cũng nói con, con biết con sai rồi, qua năm mới cũng không để mọi người được thoải mái, lần sau con sẽ không thế nữa, thực ra mà nói, nhà chúng con không thể so với nhà chị hai, nhưng nhà con cũng rất tốt, sau này nhất định con sẽ sống tốt, sẽ không để cha mẹ phải lo lắng cho con nữa.” Đối với việc cha dặn dò, trong lòng Trương Xảo Phương vẫn cảm thấy ấm áp. Người cha này không giống với người cha ở đời trước của cô, cha không cần con gái mang về mặt mũi, chỉ muốn các con có cuộc sống tốt, có một người cha như vậy, nguyên chủ thật sự quá hạnh phúc.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi . . . .” lần đầu tiên nói con gái, con gái cũng không ngại ông phiền khiến cha Trương vui vẻ quay người đi tìm bạn già, bảo bà buổi trưa xào thêm chút trứng.