Đoạt Xá Thành Thê

Chương 30




Editor: Voicoi08

Trên đường đi, Trương Xảo Phương luôn lo lắng, nhưng  khi về cô vẫn mua thêm hai con cá sống, dù sao thì trong thôn cũng có nhiều nhà nuôi gà, cô mà xách hai con gà sống về thì thật sự có chút quái dị.

Cả đường đi về nhà đều không nói chuyện, cô vừa mở cửa ra thì phát hiện, tuy rằng căn nhà này có chút cũ, nhưng cô đi ra ngoài mấy ngày lại có chút nhớ, ai, không trách được các cụ thường nói, tổ kim tổ ngân không bằng ổ chó của mình, á, nói đến chó, Hổ tử nhà cô đâu rồi?

“Hổ tử, Hổ tử?” Trương Xảo Phương gọi mấy tiếng cũng không thấy Hổ tử đâu, thật sự không có sao? Trương Xảo Phương vội vàng mở cửa phòng ra, cô nhìn thoáng qua cũng không thấy có gì thay đổi, có chút thay đổi duy nhất là rau cải luôn bị cô ăn đến cụt thì cũng dài ra.

Cô buông hành lí, cô lấy những đồ vật cô mua cho nhà chồng ra, sau đó mang thêm một con cá đi về nhà cha mẹ chồng.

Cô vừa mở cửa ra thì thấy Hổ tử bị buộc trong sân cũng rất vui vẻ, nó thấy nữ chủ nhân về thì hưng phấn ve vẩy đuôi chạy về bên này.

Lần đầu tiên cô thấy Hổ tử thân mật chạy về phía cô, trong lòng Trương Xảo Phương có chút vui vẻ, cô nuôi nó nhiều ngày như vậy cũng không phải là nuôi không, không uổng công lúc cô ăn gà nướng ở bộ đội ném xương đi cũng thấy đáng tiếc.

Mấy ngày nay chắc Hổ tử cũng suy nghĩ cẩn thận, tuy hơi thở của nữ chủ nhân có chút dọa người nhưng cũng là chủ nhân của nó, nó phát hiện ra chủ nhân của nó đi khỏi nhà nhiều ngày đã về, nó vui vẻ vẫy đuôi tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.

“Xảo Phương, em về rồi à?” Tống Trường Hà nấu cơm trong phòng bếp, chị nghe thấy tiếng  chó sủa mạnh thì ngó đầu ra nhìn, thấy vợ của em trai đã về, chị vội vàng cười ra đón.

Trương Xảo Phương thấy cô cả, cô cười nói: “Chị, hôm nay em mới về, em vừa về đến nhà.” Nếu không phải là không thấy Hổ tử, thì phải một lát nữa cô mới đến.

“Ha ha, em tìm Hổ tử đúng không?” Tống Trường Hà không cần hỏi cũng hiểu rõ ràng. “Từ lúc em đi rồi Hổ tử ban ngày thì yên tĩnh, đến buổi tối lại bắt đầu kêu lên, chị nhớ đến trong thôn có người trộm chó, chị với mẹ lo lắng nên mang nó về đây.” Cũng may, gần đây chị hay sang nhà em trai lắc lư, Hổ tử cũng quen với chị, nếu không muốn đưa con chó này về cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tống Trường Hà nói xong, lqd, chị thấy trong tay Trương Xảo Phương còn đang cầm đồ vật, vội vàng vươn tay nhận lấy con cá để vào bếp: “Em mau vào nhà đi, đi cả quãng đường cũng mệt lắm rồi đúng không?” Mỗi lần Trường Lâm về nhà đều có gương mặt mệt mỏi, phải tìm một chỗ nằm nghỉ ngơi một chút, chị cảm thấy vợ của em trai gầy yếu nên nhất định là mệt muốn chết rồi.

“Không sao ạ, em mua vé giường nằm, lên tàu là ngủ, cả quãng đường em đều ngủ suốt.” Vừa nói chuyện hai người vào vào nhà, cũng không thấy cha Tống mẹ Tống mà chỉ gặp Tiểu Đình Đình sáu tuổi ở nhà.

“Đình Đình, thím hai của cháu đến này, cháu chào thím đi.” Tống Trường Hà thấy cháu gái ngơ ngác nhìn Trương Xảo Phương, chị cười cười bảo cháu gái chào hỏi, thật ra thì đừng nói đến Đình Đình, hôm chị đưa Trương Xảo Phương đi chị cũng ngây ngốc, chị không ngờ Trương Xảo Phương trang điểm lên lại xinh đẹp đến vậy?

“Thím hai. . .” Đình Đình ngại ngùng chào một tiếng thím hai, sau đó lại trốn phía sau cô cả, nhìn trộm đối phương mà không nói chuyện.

“Đình Đình, thật là ngoan.” Trương Xảo Phương cười chào hỏi với Đình Đình, sau đó cô lại hỏi cô cả: “Chị ơi cha mẹ đi đâu rồi ạ? Sao cả hai người đều không ở nhà vậy ạ?” Bình thường mẹ chồng cô thường ngồi nhà đông lại ghé nhà tây, nhưng cha chồng thì thường ở nhà, hôm nay sao lại không ở nhà vậy?

Tống Trường Hà nghe lời này có chút buồn cười lắc đầu: “Em đúng là cô nhóc không biết việc nhà nông, bây giờ mỗi nhà đều bận rộn ở ruộng, em về mà không thấy trên đường không có ai sao?” Tống Trường Lâm kéo cháu gái vẫn đang nắm lấy áo chị ra, chị vội vàng đi ra ngoài đem cá thả vào bồn, sau đó móc dưa chua trong nồi ra, chuẩn bị xào mầm đậu, mầm đậu này là nhà tự trồng, cũng là vì muốn để thêm chút đồ ăn cho ngày mùa.

Trương Xảo Phương cười lắc đầu, cô thật sự quên mất việc này, cô múc thêm cho cá ít nước, sau đó lại mang theo đồ đạc vào phòng phía đông.

Cô đặt bao lớn bao nhỏ lên giường, cô lấy ra một chiếc áo gió nhỏ, cười cười với Đình Đình vẫn còn đang nhìn lén cô ở cửa, nói: “Đình Đình, đến đây nào, đến với thím hai, nhìn xem thím mua cho cháu cái gì này?” Cô chịu sự ảnh hưởng của nguyên chủ, cô cũng không có ấn tượng tốt với chị dâu cả, nhưng cô vẫn rất thích cô cháu gái này, tuy rằng đã lâu không gặp mặt, nhưng khi cô dạo phố nhìn thấy mấy đứa nhỏ mặc những chiếc áo gió nhỏ rất đáng yêu, cô lập tức mua một cái.

Đình Đình cũng không có nhiều ấn tượng với thím hai, lqd, dù sao khi còn ở cùng một chỗ thì nó còn nhỏ, hơn nữa nguyên chủ cũng không thích nó, cho nên ấn tượng của Đình Đình với thím hai chính là người phụ nữ mà mẹ nó luôn nói là rất đáng ghét. Bây giờ nó đang tránh ở cửa, nó cũng không biết tại sao thím hai lại gọi nó?

“Đình Đình, đến đây, đến chỗ thím hai này, quần áo này là thím hai cố ý mua cho cháu đấy, tiểu Đình Đình của chúng ta mà mặc nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Nói xong, Trương Xảo Phương giơ chiếc áo trong tay lên, mang theo quần áo nhìn về phía Đình Đình cười nói: “Cháu nhìn này, có đẹp hay không?”

Đình Đình cũng có chút do dự, cái áo gió kia thật đẹp mắt, thím hai mặc rất xinh đẹp, nếu nó mặc có phải sẽ xinh đẹp hơn cả thím hai không?

Cuối cùng, cô nhóc bị hấp dẫn đi ra, ngại ngùng đứng trước mặt Trương Xảo Phương, nhìn chiếc áo trong tay thím hai nhưng lại không chịu lên tiếng.

Trương Xảo Phương cười giúp đứa nhỏ mặc áo khoác vào, cô gấp gọn quần áo bên trong, lại phát hiện ra chiếc áo gió này có chút dài, còn lại đều thích hợp, dù sao cũng là áo gió, to hơn một chút cũng không nhìn ra.

“Đình Đình thật xinh đẹp, cháu đi đến để cô cả của cháu nhìn xem có đẹp không nhé?” Trương Xảo Phương thấy gương mặt hồng hồng của đứa nhỏ, cô cũng có chút động tâm, nếu cô cũng có một cô con gái đáng yêu, nhất định mỗi ngày cô sẽ trang điểm cho con gái cô thật là xinh xắn.

Đình Đình cũng đang chờ những lời này mà, lqd,  vừa nghe cô nói xong vội vàng chạy ra ngoài nói với Tống Trường Hà: “Cô ơi, cô ơi, cô nhìn xem thím hai mua quần áo cho cháu có đẹp không này?” Cô bé không chịu nói chuyện với Trương Xảo Phương, nhưng lạ rất thân thiết với người trong nhà. 

Một lát sau, Tống Trường Hà đưa Đình Đình vào nhà: “Em ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, mua đồ ăn thì cũng thôi, sao lại mua thêm quần áo cho đứa nhỏ làm gì?” Ra ngoài một chuyến không ít phí đi đường, tiền này cũng không dễ kiếm, tiền lương của em trai chị được bao nhiêu chị cũng biết một chút, Xảo Phương kiếm tiền cũng không dễ dàng, mua quần áo làm gì chứ?

“Ha ha, chị cũng nói vất vả lắm em mới ra ngoài một chuyến, cũng không phải là thường xuyên mua.” Trương Xảo Phương cười cười trả lời cô cả, sau đó cô lấy hết đồ vật trong túi ra: “Chị ơi, đây là quần áo em mua cho cha mẹ, cũng sắp đến trời nóng rồi, đúng lúc để cha mẹ mặc.”

Hai vợ chồng già nhà họ Tống cả đời đều tiếc ăn tiếc mặc, vất vả khổ sở để ba người con trai cưới vợ, bây giờ còn phải giúp con gái nuôi cháu ngoại, hai người cũng quá vất vả vì các con rồi.

“Đây là em mua cho cháu ngoại trai, em thấy trong thành phố lớn, những đứa trẻ dù lớn hay nhỏ đều mặc loại áo thể thao như thế này, em mua cho mình một bộ, mua cho Chi Hiếu một bộ luôn.”

“Xảo Phương, em thật là, em mua đồ cho cha mẹ thì cũng thôi, em còn mua quần áo cho Chi Hiếu làm gì?” Tống Trường Hà cảm thấy mặt chị nóng đến hỏng rồi, khoảng thời gian này em dâu thứ hai của chị luôn mua này nọ cho cha mẹ và Chi Hiếu, chị là con gái không những không thể hiếu kính cha mẹ, mà lớn tuổi vậy rồi mà còn mang theo con trai nhờ cha mẹ nuôi giúp. Thật sự trong lòng chị rất ngại ngùng.

“Nghe chị nói kìa? Bây giờ vợ Trường Vinh còn chưa sinh mà, trong trong ngoài ngoài cũng chỉ có một đứa cháu gái và một cháu trai, em mua đồ cho Đình Đình lại có thể không mua cho Chi Hiếu hay sao? Em cũng không mua cho chị mà, chị khách sáo với em làm gì?” Trương Xảo Phương để quần áo vào tay cô cả, sau đó lại tiếp tục xoay người lấy đồ ra.

Thật ra cô cũng muốn giúp đỡ cô cả một chút, nhưng tay nghề của cô chị ấy không học được, có những chuyện cô cũng không hiểu, cô có muốn giúp cũng là hữu tâm mà vô lực, bây giờ cô chỉ có thể giúp được chút nào thì hay chút đó.

“Đây là của chị, chị dâu và em dâu, mỗi người một cái khăn quàng cổ, em không mua quần áo cho ba người, chỉ có cái này thôi.” Cái này không tốn tiền, nếu mua đồ cho hết mọi người thì cô cũng không chịu nổi, bên này có hai chị em dâu, và cô cả, bên kia còn có ba chị em gái nhà cô kìa, không nói đến chuyện cô ngầm đối tốt với ai, nhưng ít ra ngoài mặt cô cũng phải đối xử một cách bình đẳng đi? Cho nên, trước khi đi cô có thêu mấy cái khăn quàng cổ, tuy rằng không đẹp đẽ tinh xảo bằng cái của chị dâu Tú Liên, nhưng  cũng không phải là kém.

Tống Trường Hà thấy chị cũng có quà, trong lòng chị càng thêm ngại ngùng, nhưng không chờ chị nói thêm điều gì, chỉ thấy Trương Xảo Phương lấy luôn mấy gói điểm tâm ra: “Đây là điểm tâm đặc sản ở đó, em mua về để mọi người nếm thử. Chị, hôm nay em có chút mệt mỏi, em không giúp chị nấu cơm được.” Chủ yếu chính là một lát nữa chị dâu cả nhà cô sẽ về, có lẽ vợ Trường Vinh cũng muốn đến, không phải cô sợ mấy người bọn họ, nhưng cô cũng không muốn gặp hai người kia để tự tìm phiền phức.

“Sao lại để em nấu cơm được? Một mình chị cũng sắp xong rồi, Xảo Phương, em về nhà nghỉ một chút đi, tí nữa chị nấu xong cơm sẽ gọi em.” Tống Trường Hà thấy em dâu mua này mua nọ, chị cũng không thể giúp em dâu được việc gì, nhưng nghĩ em dâu cũng mệt mỏi, chị muốn để em chị ngồi mát ăn bát vàng một chút.

“Chị ơi không cần đâu, chị cũng quá bận rồi, em đã không thể giúp gì cho chị thì sao có thể để chị thêm phiền chứ? Hơn nữa trong nhà em còn một con cá nữa, tí nữa em mang sang nhà cha mẹ em, buổi tối em cũng ăn cơm bên đó luôn, chị không cần phải lo cho em đâu.” Người trong thôn đều vội vàng làm ruộng, cha mẹ cô cũng nhất định sẽ vội vàng, trong nhà cũng không có ai nấu cơm? Nếu là để tứ nha làm thì thôi cô vẫn nên sang giúp đỡ một chút.

Tống Trường Lâm thấy Trương Xảo Phương muốn về nhà mẹ đẻ, chị cũng không khuyên, nhớ đến chuyện trước khi Trương Xảo Phương đi có nhờ chị mua gà con, chị cười nói: “Đúng rồi, Xảo Phương, nhà mẹ đẻ của Vương Đại ở phía Đông có gà mẹ đẻ trứng ấp gà con, chị đã nói chuyện với mẹ của Vương Đại rồi, ổ gà này có bao nhiêu con thì để lại cho em bấy nhiêu, bà ấy cũng đồng ý rồi, chắc là khoảng hai ngày nữa, dù sao nở ra cũng có gà mái dẫn, nuôi thêm hai ngày để chúng khỏe hơn thì em cũng dễ nuôi hơn, để em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chị đưa em đi xem.” Trước khi em dâu thứ hai của chị đi có nhờ chị hai chuyện, sao chị có thể không giúp hết sức chứ?

Trương Xảo Phương vừa nghe nói có gà con, cô cũng không thấy thương cho con cá ở ngoài, cô liên tục nói cảm ơn với Tống Trường Hà rồi vui tươi hớn hở dắt Hổ tử về nhà.

Về nhà, cô đổi lại bộ quần áo hay mặc, quét dọn sạch sẽ nhà cửa, sau đó cô mới cầm theo đồ vật để về nhà mẹ đẻ, không ngờ, cô về đến nhà thì thấy cha mẹ cô đều ở nhà.

“Cha, mẹ, hai người không ra đồng làm ạ?” Cô nhớ trước khi cô đi hai người còn chuẩn bị không ít mồng mấm mà? Hai người làm nhanh như vậy sao?

“Ha ha, năm nay anh rể hai của con đến cùng làm cả ruộng nhà mình và ruộng nhà anh chị con, nên hôm kia đã xong việc rồi.” Nhắc tới ruộng đất trong nhà, mẹ Trương cười tươi như hoa, hằng năm người con rể thứ hai này của bà cũng đến giúp việc ngoài đồng nhưng phải đến khi hai người bọn họ làm xong thì mới đến, không ngờ năm nay con rể lại hiếu thuận như vậy? Công việc nhà nó còn   chưa làm xong đã đến nhà cha mẹ vợ làm rồi. Nhìn xem, ai bảo nuôi con gái không được tác dụng gì chứ? Con rể là nửa con trai, vẫn giúp đỡ được bà như thường.

Trương Xảo Phương nhíu mày, cô không ngờ còn có chuyện tốt như vậy? Ha ha, được nha, anh rể hai của cô đang hối cải đây mà, được, không lãng phí một viên đậu đỏ của cô.

Cô cười hì hì vào nhà rồi mới lấy ra quần áo cô mới mua để cha mẹ mặc thử, cô thấy ngoài miệng thì cha mẹ cô mắng nhưng trên mặt lại mặt lại mang theo ý cười, tâm trạng Trương Xảo Phương rất tốt, cô ngồi trên giường đất kể với cha mẹ những chuyện đã qua.

Cha Trương cảm thấy con rể thứ ba của ông thật vất vả, ông xuống giường đi nấu canh cá cho con, con nhóc này đã mua cá về rồi thì cũng phải ăn thôi, buổi tối cũng phải để con nhóc này ăn nhiều một chút.

Trương Xảo Phương thấy cha cô đi ra ngoài, cô cười cười lấy ra hai hộp mật ong: “Đúng rồi, mẹ ơi, đây là mật ong con mua để cha mẹ dùng, nghe nói cái này rất tốt với cơ thể người có tuổi, mỗi ngày cha mẹ uống thêm một chút nhé.”

“Cái này đắt tiền lắm, con mua làm gì?” Nhìn cũng biết hộp này là loại đắt tiền, mẹ Trương nhíu mày lải nhải con gái, mua sữa bột, mua quần áo thì cũng thôi, mua đồ cao cấp như vậy làm gì chứ? Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được.

“Con mua để cha mẹ uống mà. Mẹ và cha uống, nếu hiệu quả tốt thì lần sau con lại mua thêm.” Cô cũng muốn mua cho cha mẹ chồng cô, lqd, tiêu tiền cho cha mẹ hai bên cô không hề đau lòng, quan trọng là hai chị em dâu nhà cô đều luôn trừng mắt quan sát cô, thấy cô hào phòng không biết trong lòng họ lại nghĩ cái gì, cho nên cô vẫn không nên tiêu tiền mua sự khó chịu nữa.

Trương Xảo Phương thấy mẹ cô nhìn cô chằm chằm mà còn muốn tiếp tục lải nhải, cô thông minh chuyển đề tài: “Mẹ ơi, Tứ nha đâu rồi ạ? Bây giờ mọi người đều phải làm việc mà, sao lại có người nói chuyện với nó sao?” Mỗi lần cô đến đều thấy Tứ nha bận rộn, nhưng vấn đề là cô không biết nó đang bận rộn cái gì.

Mẹ Trương thấy con gái thứ ba hỏi đến cô con gái út, bà bỏ mật ong trong tay xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Tứ nha đến chỗ đối tượng của nó rồi.”

“A? Nhanh như vậy sao?” Cô mới đi có vài ngày mà? Sao đã có đối tượng rồi?

“Nhanh cái gì mà nhanh chứ? Mẹ cũng mới biết được, con nhóc kia đã quen biết người ta từ lâu rồi.” Vừa nói đến chuyện này mẹ Trương lại phát hỏa, không phải điều kiện của đối tượng không tốt, mà là điều kiện của đối phương quá tốt, nghĩ đến cậu ta bà không nhịn được mà lải nhải với con gái thứ ba: “Đối tượng này cũng không phải người lạ, chính là người mà nó luôn nói là rất tốt đấy, anh của Từ Hồng Hà, Từ Hồng Quân đó.”

Từ Hồng Quân? “Sinh viên đại học ở thôn mình sao?” Điều kiện này đúng là quá tốt, vấn đề là: “Thật hay giả, cậu ta để ý đến Tứ nha sao?” không phải cô coi trùng sinh viên đại học làm thấp em gái ruột, Tứ nha ngoại trừ lòng dạ hơi cao thì những cái khác đều hoàn hảo, nhưng trong thôn này thật sự vô cùng hiếm sinh viên đại học, nhà ai có một người thì cũng đều nổi tiếng như Trạng Nguyên vậy, thật sự có thể để ý đến Tứ nha sao?

“Ai, sao mẹ biết là thật hay giả chứ?” Mẹ Trương cũng thấy buồn. “Con nhóc kia nói hai người ở cùng một chỗ lâu rồi, còn nói là lễ mừng năm mới và lúc nghỉ đông đều ở cùng một chỗ, hai người cũng đã hẹn nhau là đợi cậu ta tốt nghiệp thì sẽ kết hôn, con nói xem gan của con bé này lớn thế nào chứ?” Bà phát hiện con gái bà đứa sau còn lợi hại hơn đứa trước, con gái thứ nhất và thứ hai thì không cần nói, đều là tự chúng nó tìm, sự việc của cô con gái thứ ba và Trương Đông Binh thì cũng không thể trách được nó, nhưng cũng để người trong thôn bàn ra tán vào rất lâu, bây giờ cô con gái thứ ba của bà mỗi ngày đều sống tốt không cần để bà phải quan tâm, thì lại đến lượt Tứ nha đi tìm cái gì mà sinh viên đại học? Bà cũng không phải là khinh thường con gái bà, mà người ta là sinh viên đại học đó? Nếu là người trong huyện thì còn được, chứ họ lại có thể để ý đến một con nhóc nông thôn còn chưa tốt nghiệp tiểu học hay sao?

“Tốt nghiệp lập tức kết hôn? Cha mẹ đối phương cũng đồng ý sao?” Nếu thật sự được thì cũng là một chuyện vui.

“Không phải, hai người họ viết thư nói với nhau, nó còn đưa bức thư này cho cha con nhìn.” Nhưng  bà vẫn cảm thấy hoang mang trong lòng.

Không chỉ mẹ Trương thấy hoang mang trong lòng, ngay cả Trương Xảo Phương cũng thấy hoang mang trong lòng, cô nghĩ lại cũng thấy kiểu chữ của Tứ nha cũng giống y như bản thận cô, cô cũng cảm thấy buồn phiền vì sao em gái cô lại không biết xấu hổ mà đi viết thư chứ?

“Hôm nay Tứ nha làm gì vậy ạ?” Từ Hồng Quân không đến trường sao? Tứ nha vào huyện tìm tình lang rồi sao?

“Nó đi giúp nhà họ Từ làm việc rồi.” Nhắc đến chuyện này bà làm mẹ càng thấy đau lòng, nhiều năm như vậy bà luôn đau lòng nó không để nó làm việc, nhiều lắm cũng chỉ ở nhà nấu cơm, nhưng nó lại khen ngược, hai người còn chưa xem bát tự đâu, thế mà nó lại chạy đến giúp nhà người ta làm đồng, người làm mẹ như bà quá đau lòng đi. Nếu không có cô con gái thứ hai và thứ ba ở đây, thì bà thật sự sẽ nghĩ rằng con gái đều là của nhà khác, nuôi không rồi.

Trương Xảo Phương không nói gì, em gái này của cô, phải nói thế nào với nó đây? Nó còn chưa vào cửa nhà người ta mà đã gấp gáp như vậy rồi, đừng nói nếu náo loạn thì lại oanh oanh động động thành thế nào, sau này có tính là thành đi nữa thì nó có thể sống những ngày tháng dễ chịu sao? Ai. . .

Đêm đó, Trương Xảo Phương ở lại ăn cơm xong cô cũng không vội về, cô ngồi nói chuyện với cha mẹ đến mãi hơn tám giờ mới thấy Trương Xảo Trân về nhà.

“Chị ba, chị về rồi ạ?” Trương Xảo Phương thấy chị ba cô ngồi trong nhà, mọi mệt mỏi đều bay mất chỉ còn lại gương mặt hớn hở.

Trương Xảo Phương thấy em gái chị vui vẻ như vậy chị cũng nhanh chóng lấy một chiếc khăn quàng cổ ở trong túi và một lọ sữa tươi dưỡng trắng đưa đến: “Em cầm lấy, đây là chị mua cho em, lọ này chị mua cho chị, nhưng mà nhìn gương mặt này của em thì vẫn để em dùng thì hơn, nếu không thì chỉ nửa tháng nữa thì em sẽ thành chị của chị mất.” Được rồi, thật ra cái này cũng là mua cho Tứ nha, ai bảo nó là bé nhất nhà, được cha mẹ chiều nhất, để nó vui vẻ thì cha mẹ cô cũng vui vẻ.

Trương Xảo Trân vừa thấy chị gái nói như vậy thì sự vui vẻ lúc trước lập tức bay mất, cô nhìn mặt chị ba, lại cầm gương soi mặt mình, cô hét toáng lên: “A, sao em lại đen đến vậy?” Cô mới đi làm có ba ngày mà, khi làm việc cô cũng đeo khẩu trang, sao lại thành như vậy chứ?

“Chính em còn không biết tại sao lại như vậy à? Cha mẹ muốn để em được trắng trẻo nõn nà để sau này tìm được đối tượng tốt, nên mới không để em làm gì cả, em lại khen ngược, gấp gáp muốn làm việc cho nhà người ta, có phải em đã quên chuyện của chị và Trương Đông Binh đúng không? Chuyện vốn tưởng là như đinh đóng cột mà còn thất bại, sao em lại không rút ra được bài học chứ? Em nhìn gương mặt này của em mà xem, em làm không công cho họ hai năm xong, đối phương cũng tìm được một cô gái trong huyện, đến lúc đó xem em tìm chỗ nào để nói lý.”

Trương Xảo Trân bị chị ba làm tổn thương, cô cũng cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, nhưng cô nghĩ nghĩ lại thấy  không cam lòng nói: “Em làm vậy cũng là muốn anh ấy thấy em đảm đang hiền lành mà. Em chuẩn bị hết mọi công việc ở nhà bọn họ, đến lúc đó anh ấy có muốn đổi ý cũng không được.”

Trương Xảo Phương thật sự không biết phải làm sao với con nhóc ngu ngốc này, cô chỉ vào nó, tức giận mắng: “Em có nhớ năm đó mẹ của Trương Đông Binh còn liên tục lôi kéo chị mà gọi con gái, sau này con trai của bà ta muốn trèo cành cao, bà ta cũng lập tức sửa miệng đó còn gì? Nếu cậu ta tìm được con gái của ông chủ nào đó, thì cho dù em có tốt với người nhà cậu ta thì cũng để làm gì đâu chứ? Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự không thích em, thì cho dù người trong nhà cậu ta có buộc cậu ta cưới đi nữa thì cậu ta cũng có cam tâm tình nguyện mà cưới em không? Em ngu ngốc à?”

Bình thường, cô còn cảm thấy em gái cô là một đứa có chút đầu óc, không biết bị tình yêu làm cho mù quáng? Hay là bị danh hiệu sinh viên đại học là cho mù quáng đây? Thế mà nó lại làm ra chuyện hồ đồ thế này.

Trương Xảo Phương thấy chị gái tự lấy chị ấy ra làm ví dụ, cuối cùng cô cũng suy nghĩ cẩn thận: Đúng vậy, sao cô lại quên chuyện này chứ? Nếu cô vất vả làm lụng cho nhà anh ta hai năm nhưng anh ta lại để ý một cô gái khác trong huyện, cô ở nhà phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều biết chuyện này thì cô biết lập gia đình như thế nào? Cô có thể giống chị ba của cô đi tìm một anh lính sao? Cô không cần, nghĩ vậy, cô có chút hối hận mấy ngày nay đã đi giúp nhà họ làm việc, cô sờ sờ gương mặt bị nắng đến đỏ lên, vội vàng cầm lọ sữa tươi mật ong dưỡng trắng kia, nóng vội hỏi chị gái: “Chị ơi, cái này dùng có tốt không ạ? Nếu dùng nó thì em có thể trắng được như chị không?”

“Nếu không thể thì cũng không kém bao nhiêu, dù sao thì em cũng phải dưỡng nhiều hơn, không thể suốt ngày chạy ra ngoài như bây giờ nữa?” Em gái cô chăm chỉ dưỡng, lại không chạy ra ngoài, thì cũng sắp đến lúc lập gia đình rồi.

“Vâng, vâng, chị yên tâm, mai em không đi nữa, chỉ ở nhà ngoan ngoãn dưỡng da.” Trương Xảo Trân nhìn gương mặt trắng trẻo nõn nà của chị ba, cô càng nghĩ càng thấy hối hận, vừa nghĩ đến mấy hôm nay phải chăm chỉ làm việc, cô lập tức cảm thấy thắt lưng đau, chân đau, trên người không có chỗ nào là không đau.

“Ai nha, cha ơi, cha cho con chút thuốc bôi đi, thắt lưng của con đau đến muốn gãy đôi rồi. . .”

Trương Xảo Phương nhìn con nhóc này bày ra dáng vẻ rên rên rỉ rỉ, cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu: Thôi, cô cũng lười nói nó, đã muộn thế này, cô còn không về thì Hổ tử lại nghĩ cô muốn bỏ nó, cô phải về nhà thôi.