Đoạt Xá Thành Thê

Chương 28-2




Editor: Voicoi08

Người này bắt đầu ầm ĩ làm nũng sao? Trương Xảo Phương trợn trừng hai mắt, bất đắc dĩ nói: “Tối hôm qua em cũng sai, không nên chiều theo anh như vậy.” Nói xong, cô đưa tay đẩy cái đầu đang ở trên vai cô ra: “Anh nằm lên giường đi, em xoa bóp cho anh.” Ngày mai anh còn phải huấn luyện đó, không để anh nghỉ ngơi thật tốt thì mấy ngày này sẽ qua như thế nào đây?

Cô không ở bên cạnh anh thì thôi, nhưng bây giờ cô đang ở đây, cô cũng muốn phục vụ anh được thoải thoải mái mái, ai bảo đây là chồng cô đâu?

Tống Trường Lâm nghe còn có loại đãi ngộ này sao? Tinh thần anh lập tức hưng phấn, anh cởi sạch quần áo ngoài, nằm lên giường cười hỏi: “Vợ ơi, em có thể mát xa cho anh thật sao?” Đương nhiên, nếu không, cho dù cô cứ mù quáng đấm mấy cái cũng được, trong lòng anh đã vô cùng vui vẻ rồi.

“Anh cũng không thèm nghĩ lại xem bố vợ già của anh làm nghề gì? Mát xa châm cứu cũng không phải nói chơi, hổ phụ vô khuyển nữ, em có thể kém sao?” Trương Xảo Phương cũng nghĩ rằng, cha cô có tiếng là thầy thuốc bốn phương, thời khắc mấu chốt vẫn có chút dọa người, ít nhất, kẻ lỗ mãng đang nằm đây sẽ tin thôi.

“Đúng vậy, anh quên mất, cha cũng biết mát xa.” Tống Trường Lâm nghĩ vậy nên anh càng chờ mong vợ anh đấm bóp cho anh, đồng thời trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu, vì sao còn chưa theo quân, vì sao còn chưa theo quân?

Trương Xảo Phương thật sự không lừa dối về tay nghề mát  xa của cô, hơn nữa cô nghĩ sau khi trở về cô cũng có đồ ăn tươi mới để bổ sung linh khí, vậy  nên cô cũng không sợ lãng phí mà thoải mái vận dụng chân khí cho chồng cô, vừa giảm bớt sự mệt mỏi ở cơ bắp, vừa đả thông kinh mạch tích tụ, cô muốn cho thân thể chồng cô luôn được khỏe mạnh.

Nhiều năm nay, Tống Trường Lâm dãi nắng dầm mưa, mò mẫm lăn lộn, đi sớm về tối, cơ thể này nhìn như khỏe mạnh, nhưng bên trong có rất nhiều bệnh ẩn, anh vốn chỉ nghĩ tay nghề của vợ anh là tình thú thú vị, nhưng anh không ngờ đến tay nghề của cô lại tốt như vậy? Anh không ngờ đôi tay mềm mại của cô lại có lực đến vậy? Khiến cho mỗi nơi trên cơ thể anh khi được cô mát xa đều thấy rung động, thoải mái đến mức khiến anh thấy buồn ngủ.

“Xảo Phương, em nghỉ một chút đã. . .” Tống Trường Lâm cưỡng lại mí mắt càng ngày càng nặng, anh mơ mơ màng màng than thở. Anh sợ sẽ làm vợ anh mệt mỏi, anh là một người đàn ông, cơ bắp cứng rắn, vợ anh mát xa một lúc lâu như thế nhất định sẽ mệt mỏi.

“Được, xong đây em sẽ nghỉ ngơi, anh mệt mỏi thì cứ ngủ trước đi.” Trương Xảo Phương ngoài miệng thì đồng ý nhưng động tác trên tay cô lại vẫn tiếp tục không hề ngừng, cô để chồng cô nghiêng người lại, tiếp tục mát xa sau lưng.

Tống Trường Lâm muốn nói anh không muốn ngủ trước, vất vả lắm anh mới gặp được vợ anh, cho dù không làm gì anh cũng muốn nằm gần cô nói chuyện, nhưng từng cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp về phía anh, anh nghe lời quay người lại, sau đó lại không biết cái gì nữa. diễn-đàn-lê-quý-đôn-voi-coi-08

Đêm nay anh ngủ vô cùng ngon, Tống Trường Lâm cảm thấy rất lâu rồi anh chưa từng được ngủ một giấc như vậy, một đêm không mộng, mở mắt ra tinh thần sảng khoái, anh nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, sắp đến thời gian tập hợp rồi, quay đầu nhìn về phía cô vợ còn đang ngủ của anh, cảm thấy trong lòng ấm áp, không cần phải nói, tối hôm qua anh ngủ ngon như vậy nhất định là công sức của vợ anh, nhưng anh ngủ rồi cũng không thể nói chuyện với cô được, thật sự rất không tốt.

Anh nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt cô, rồi rón ra rón rén chuẩn bị xuống đất mặc quần áo.

“Trường Lâm, hôm nay em và chị dâu vào thành phố đi dạo, ban ngày anh không cần lo lắng cho em.” Trương Xảo Phương có ngủ say thế nào thì nhất cử nhất động của người bên cạnh cô vẫn rõ ràng, cô cảm nhận được chồng cô phải đi mới lên tiếng nói cho anh biết, tránh việc anh lo lắng sợ hãi.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh tỉnh lại, anh đang muốn xuống giường lại nằm trở về, anh ôm lấy vợ anh, không nhịn được mà cắn hai cái xuống mặt cô.

“Anh làm gì thế?” Trương Xảo Phương cúi đầu muốn tránh, ngủ cả đêm còn chưa rửa mặt đâu, cũng không biết tại sao anh có thể cắn xuống? Anh cầm tinh con chó à?

“Xảo Phương, ban ngày em nhất định phải đi theo chị dâu đấy, nếu có lạc đường cũng đừng sợ, em tìm một chỗ gọi điện thoại về bộ đội.” Tuy rằng vợ anh đã đến bộ đội, nhưng anh vẫn lo lắng, vợ anh tốt như vậy, anh không thể đánh mất cô được.

“Biết rồi biết rồi, em lớn như vậy rồi, còn có thể đi lạc được sao? Anh mau đi đi.” Trương Xảo Phương ngáp một cái, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

“Xảo Phương . . . .” Tống Trường Lâm có chút tủi thân, hôm qua anh cũng không nói chuyện được với cô, hôm nay anh lập tức phải đi mà cô cũng không thèm trợn mắt nhìn anh một cái sao?

Trương Xảo Phương bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cô cảm thấy người đàn ông này không thể chiều được, lúc cô mới xuyên đến thấy anh rất bản lĩnh, rất lí trí, nhìn xem, vừa đối tốt với anh một chút, tuổi anh lập tức trở về vị thành niên rồi sao?

Trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến chuyện chồng cô đi làm cả ngày vất vả, cô vẫn mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra dịu  dàng vuốt mặt anh: “Em sẽ cẩn thận, anh đi đi thôi, buổi tối em về sẽ mua đồ ăn ngon cho anh.”

Tuy rằng Tống Trường Lâm cũng nghi ngờ vợ anh đang dỗ trẻ nhỏ, nhưng anh cũng rất dễ thỏa mãn, cười tủm tỉm hôn một cái lên miệng cô, cuối cùng anh mới chịu xuống đất mặc quần áo.

Ừ, xuống giường rồi, cuối cùng cô cũng có thể ngủ ngon rồi.

Nhắm mắt lại, Trương Xảo Phương tiếp tục giấc ngủ, cô vừa định nhào vào vòng tay chu công thì Tống Trường Lâm đã mặc xong quần áo, đi đến hôn cô một cái, nói nhỏ: “Xảo Phương, anh đi đây.” Anh nói xong, bên cạnh cũng không còn chút động tĩnh nào, nhưng cô biết anh còn đứng ở bên giường xem xét kìa.

Cô dở khóc dở cười mở mắt ra, nở nụ cười  dịu dàng với chồng cô, nhẹ giọng dặn dò: “Vâng, anh huấn luyện cẩn thận.”

Thấy chồng cô vui mừng thoải mái rời đi, cô lại quay người tiếp tục ngủ, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
-.-..-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Bởi vì hôm nay cô muốn cùng chị dâu Tú Liên vào trong thành phố đi dạo nên cô cũng không dám ngủ nhiều, lqd, hơn sáu giờ cô đã đứng lên thu dọn cho mình thỏa đáng, vừa định uống cốc sữa bột thì chị Thẩm Tú Liên đã đến đây.

“Xảo Phương, em dậy chưa?” Biết Tống Trường Lâm đã sớm đi rồi, Thẩm Tú Liên cũng không ngại mà trực tiếp đẩy cửa vào, lão Tôn nhà chị cũng đi từ sớm cho nên ở nhà cũng không có chuyện gì, chị cũng ra cửa sớm luôn.

“Chị dâu, em dậy rồi.” Trương Xảo Phương cũng không lấy sữa nữa, vội vàng ra đón. “Chị dâu, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ngay bây giờ ạ?” Cô không thể để người ta đợi cô ăn cơm được, đó là không lễ phép, đói một chút thì đói đi, không có gì đáng ngại.

“Ha ha, chờ một lát nữa, em còn chưa ăn sáng đúng không? Xe của phòng bếp khoảng bảy giờ mới đi, bây giờ chúng ta sang đó vừa vặn có thể ăn lót bụng cái gì đó, cũng không bị muộn.” Thẩm Tú Liên ở bộ đội nhiều năm, nên với lịch xe chạy ra ngoài chị rõ như lòng bàn tay.

Trương Xảo Phương hơi hé miệng cười, xem ra cô không cần phải chịu đói bụng.

Hai người đến nhà bếp ăn chút đồ, sau đó theo xe vào trong thành phố, bốn rưỡi chiều họ lại theo xe về bộ đội, chuyện này Thẩm Tú Liên cũng đã hỏi thăm xong, Trương Xảo Phương hoàn toàn không cần quan tâm.

Hai người vừa xuống xe đã đi thằng vào  trong thành phố, ngày hôm qua không dám nên ăn mặc theo mùa, Thẩm Tú Liên muốn mua cho chị và chồng mỗi người một bộ quần áo, mà Trương Xảo Phương muốn mua thêm cho Tống Trường Lâm mấy bộ quần áo khác, đây cũng là chợ lớn trong thành phố, những thứ này cũng không thiếu.

Trương Xảo Phương chưa từng đến nơi này, nhìn những đồ trong huyện không có cô đều thấy vui vẻ, Thẩm Tú Liên cũng rất lâu rồi chưa đến đây, dù sao mùa đông cũng không có ai đi cùng chị, chị cũng lười đi. Hôm nay hai người phụ nữ này gặp nhau, cuối cũng cũng được mua sắm đến nghiện rồi.

Nhà Thẩm Tú Liên kinh tế cũng không kém, không chỉ tiền lương của chồng chị, trong nhà ở quê còn có đất, ngày thường cũng chỉ có con gái chị đến trường, trong nhà cũng không phải chi tiêu gì nhiều. Trương Xảo Phương càng không cần phải nói, trong túi cô luôn có vài ngàn đồng, bản thân cô cũng không phải người không dám tiêu như nguyên chủ, cho nên hai người này, chị mua cái quần áo em nhìn đẹp, em mua bộ quần áo chị nhìn không kém, chị một cái em một cái, chờ đến buổi trưa khi hai người đến trường học gặp Tôn Bình Bình, mỗi người đều sách sáu bảy túi to, thật là điên cuồng mua đồ.

“Mẹ, hai người mua hết đồ ở chợ sao ạ?” Tôn Bình Bình ngạc nhiên nhìn mẹ cô bé, cuối cùng cô bé cũng biết tại sao chờ trái chờ phải mà cũng không thấy đến. Cô bé nhìn hai người mua sắm đến mức muốn điên lên, họ có thể nhớ là phải đến thăm cô bé đã là không tồi rồi.

“Ha ha, mẹ và thím Trường Lâm đi dạo rất vui, không ngờ là mua nhiều như vậy, đúng rồi Bình Bình, đây là thím Trường Lâm, con chào thím đi.” Phần lớn các túi đều là Trương Xảo Phương mang theo, nhưng Thẩm Tú Liên vẫn bị mệt quá trời, nhìn Trương Xảo Phương mặt không đỏ hơi thở không gấp, không ngờ nhìn cô mềm mại yếu đuối vậy mà không thể coi thường được, ít nhất sức khỏe cũng không kém.

“Trường Lâm, thím. . .” Tốn Bình Bình thấy cái tiếng thím này thật quái dị, đối phương cũng chỉ lớn hơn cô bé khoảng hai tuổi, tại sao lại thành thím của cô bé chứ?

Thẩm Tú Trân thấy vẻ mặt quái dị của con gái, chị cười ha ha, vỗ vỗ vào người con gái nói: “Thím Trường Lâm của con tuổi còn trẻ nhưng cũng là thím, chào đi.” Cho nên chị mới nói Trường Lâm rất có phúc, cưới được một cô vợ tốt như vậy.

Tôn Bình Bình rất muốn không để ý đến bối phận mà gọi một tiếng chị, nhưng cô bé nghĩ đến cơn tức giận của cha nên lại thôi, thím thì thím đi.

Cô bé giúp mẹ mang theo đồ vật đến cửa hàng cơm trước trường học, Tôn Bình Bình cuối cũng cũng thở phào một cái, hỏi mẹ: “Mẹ, buổi chiều hai người còn đi dạo sao? Những thứ này mang đi thế nào được ạ?” Hai người phụ nữ này cũng quá điên cuồng đi, lúc trở về ba cô bé nhất định sẽ lải nhải không ngừng là vợ ông phá sản.

“Mẹ tính kĩ rồi, tí nữa mẹ sẽ để đồ trong phòng ngủ của con, đợi đến tối khi đến đón con thì chúng ta cùng nhau trở về.” Hôm nay là thứ sáu, ngày mai con gái chị được nghỉ, vừa vặn có thể cùng nhau trở về.

Cho nên đừng nhìn chị mua nhiều, trong lòng chị cũng tính tốt rồi.

Mấy người ăn bữa cơm, Tôn Bình Bình cũng Trương Xảo Phương cũng rất quen thuộc, mở miệng luôn là thím xa thím gần, nói đến đan, thêu, thiếu chút nữa cô bé đã trực tiếp gọi thầy luôn rồi.

Mấy người giải quyết xong cơm trưa lại đưa đồ đến phòng ngủ, sau đó chia hai đường, nên càn quét thì tiếp tục càn quét, nên về trường học thì về trường học, không ai chậm trễ.

Đêm đó, hiếm khi liên trưởng Tôn về nhà sớm, nhìn chiếc giường chất đầy những túi hàng, anh không dám tin nói: “Hôm nay em mua bao nhiêu hàng thế hả?”  phủ kín cả cái giường rồi.

“Ách. . .” Thẩm Tú Liên sờ sờ múi, chị nhìn lại thì thấy nhiều thật, nhưng nghĩ lại: “Vợ Trường Lâm còn mua nhiều hơn em.” Lợi hại hơn là đúng, người ta tìm một cái túi lớn để hết đồ vào trong rồi xách về, hai mẹ con chị mang mà còn phải thở hổn hển, so với người ta thì thật sự không phải chỉ kém hơn một chút thôi đâu.

“Mấy người. . .” Liên trưởng Tôn cũng không biết phải nói gì cho phải, anh chỉ vào vợ anh, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Hai người phụ nữ phá sản này.”