Đoạt Xá Thành Thê

Chương 121: 121: Chương 115






Bây giờ nghĩ lại một chút, bức ‘mã đáo thành công’ này đúng lúc có thể tham gia hội nghệ thuật, chỉ đáng tiếc là anh lại đưa đi mất rồi.
Anh đốt điếu thuốc, ngồi xuống nghiên cứu xem còn có gì thích hợp hay không, nhưng tính tới tính lui, hình như không có ai thêu xuất sắc như vậy, dù sao trong giới văn chương thi họa cũng có rất nhiều người, mà trong hội thêu lại có không ít người thêu tốt.

Nghĩ nghĩ, anh quyết định hay là chọn tranh thêu thì hơn, tuy rằng không trông cậy được vào bạn tốt, nhưng vì không phải trong công ty đó còn một bộ nữa hay sao? Này cũng xem như là vẻ vang trăm dặm, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là mượn, nếu thực sự được tuyển thì công ty của vợ chồng họ cũng được đưa ra, đều là chuyện tốt, nhất định họ có thể đồng ý đúng không? Muốn làm thì lập tức làm, anh nhanh chóng tắt điếu thuốc, cố ý ngồi xe của văn phòng thị ủy, đưa anh đến công ty của vợ chồng họ, nhưng không ngờ lại nhận được tin là ông chủ họ đưa cha mẹ ra ga, có thể buổi sáng nay sẽ không đến được.

Công việc đã đề xuất ra thì cũng không thể trở về tay không, lại nói anh cũng không phải không biết nhà của họ, nhìn bức tranh ‘mã đáo thành công’ treo trên tường, Tưởng Chí Lâm trực tiếp lái xe đến nhà Tống Trường Lâm, đúng lúc gặp vợ chồng Tống Trường Lâm đang đẩy đứa nhỏ về nhà.
“Anh Tưởng? Bức tranh thêu có vấn đề gì sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Trương Xảo Phương nhìn thấy anh, nếu không bọn họ cũng không còn vấn đề gì liên quan đến đối phương, tại sao lại tìm đến nhà họ chứ?

“Không phải, bức tranh thêu đẹp lắm, anh cũng đã bọc cẩn thận gửi cho bạn anh rồi, hôm nay anh đến đây là có chuyện khác cần nói với các em, chúng ta có thể vào trong nhà nói không?” Việc này không phải một hai câu có thể giải thích rõ ràng, Tưởng Chí Lâm muốn vào nhà chậm rãi giải thích.
“Đúng rồi, vào nhà, vào nhà đi ạ, vừa rồi em còn tưởng bức tranh thêu có vấn đề gì, cho nên quên mời anh vào nhà, mời anh vào.” Tống Trường Lâm nở nụ cười xin lỗi, vội vàng đưa người vào trong nhà, anh liếc mắt nhìn biển số xe, trong lòng hơi đắn đo, rõ ràng đây là xe của thị ủy, người này lúc chuyển nhà cũng không muốn lộ ra thân phận của mình, sao bây giờ có chuyện gì mà anh phải đi tận xe đến đây thế này?
Trương Xảo Phương thấy chồng cô mời người vào nhà, cô sợ hai đứa nhỏ quấy làm họ không bàn chuyện được nên đẩy hai đưa nhỏ vào chỗ thoáng trong sân, muốn đưa đứa nhỏ ra ngoài chơi.

Kết quả là Tưởng Chí Lâm thấy Trương Xảo Phương không vào nhà, anh cũng không vào, dứt khoát tìm cái ghế nhỏ ngồi xuống chỗ mát kia, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói rõ một lần mọi chuyện.
“Hội nghệ thuật?” Trương Xảo Phương nghi ngờ nhìn chồng cô, cô hiểu nội dung của hội nghệ thuật, chẳng qua chỉ là trưng bày nhìn một còng, nhưng chỗ vợ chồng họ thì có cái gì tốt đâu chứ? Đừng trách cô chỉ suy nghĩ con buôn, người từ ngoài đến như cô thì cũng không có cái gọi là lòng trung thành như những người ở đây được, sao người ta có thể trông cậy vào cô chứ, sao có thể đưa đến đỉnh vinh quang chứ? lqd
Tống Trường Lâm lại không nghĩ vậy, anh xuất thân là quân nhân, vậy nên rất coi trọng sự vinh dự của tập thể như thế này, rồi anh lại nghe nói đây chỉ là mượn, cũng không phải không trả, nghĩ một lát lập tức gật đầu nói: “Không có chuyện gì, vợ chồng em cũng là một công dân ở đây, nếu bức tranh thêu của vợ em thật sự có thể mang lại sự vẻ vang cho tỉnh nhà thì cũng là vinh dự của chúng em.”

Tưởng Chí Lâm không ngờ có thể mượn được một cách dễ dàng như vậy? Phải hiểu rằng vừa rồi anh chỉ nói là mượn, những lợi ích phía sau anh còn chưa kịp nói, thấy đối phương thoải mái như vậy, anh cũng không nhịn được cảm thấy vui vẻ khen: “Em Tống đúng là không hổ là có xuất thân từ quân nhân, tính giác ngộ rất cao.” Trước khi đến đây anh cũng đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện của Tống Trường Lâm, chỉ sợ bên này vừa tìm được nghệ thuật gia, bên kia lại lòi ra một chồng nghệ thuật ra ăn nhậu bài bạc, đánh lộn cái gì cũng biết thì lúc đó đúng là một trò cười?
Anh cũng biết Tống Trường Lâm vì bắt một tên cướp mà mất đi cơ hội vào trường quân sự học, trong lòng anh cũng thấy tiếc thay, con đường thật tốt đẹp? Nhưng bây giờ xem ra thì đúng là vàng ở đâu cũng có thể sáng, là một người đàn ông cho dù tay không tấc sắt cũng có thể tạo ra cả một thiên hạ, cũng không phải là kém.
Tống Trường Lâm cười, quay đầu thấy trong mắt vợ anh có nghi ngờ, nhưng cũng không phản bác ý kiến của anh, anh cười giải thích với vợ anh: “Đây là họ mượn một chút, sau khi kết thúc hội thi nghệ thuật sẽ trả lại cho chúng ta, đến lúc đó các tỉnh thành đều đưa ra những tác phẩm đặc sắc nhất, nếu chúng ta có thể được chọn thì cũng là may mắn.”
Lời này với Trương Xảo Phương cũng như vô ích, nhưng cô vẫn cười gật đầu nói: “Việc này em không hiểu, anh quyết định là được.” Chồng cô cũng đã mở miệng, cho dù không có lợi thì cô cũng đồng ý, dù sao thì vẫn được làm người tốt
Tưởng Chí Lâm thấy hai vợ chồng ngọt ngào, anh buồn cười nói: “Em dâu, việc này chủ yếu ở chỗ em, nếu được chọn thì lúc hội thi nghệ thuật được chiếu lên ti vi em cũng là một nghệ thuật gia dân gian, nếu được đặc sắc nhất thì cũng có thêm danh tiếng cho công ty của em Tống, công ty cũng được đưa lên ti vi.”
Hả? Ti vi? Trương Xảo Phương không thèm để ý vấn đề có được cái danh nghệ thuật gia hay không, nhưng nếu công ty có thể được lên ti vi thì đây chẳng phải là một loại quảng cáo miễn phí sao? Hiệu quả của quảng cáo như này thì bây giờ cô cũng hiểu một chút, phát ra 1000 tờ báo cũng không bằng được lên ti vi nói một câu, việc này được đó, đáng giá làm.


Nghĩ vậy nên cuối cùng cô cũng có thái độ nghiêm túc, tích cực hỏi Tưởng Chí Lâm: “Vậy bức tranh thêu cần có tiêu chuẩn gì, có cần chuẩn từ kích thước dài ngắn không?”
Tưởng Chí Lâm đứng được trên vị trí ngày hôm nay cũng không phải dễ làm, vừa thấy đối phương nói vậy, thần kinh anh cũng hơi rung lên, cười hỏi: “Cái này cũng không có điều kiện gì nữa, trong tay em dâu có đồ tốt à?”
“Vâng, em có một bức tranh cũng không kém, nhưng hơi lớn, không biết có thể được hay không?” Lúc thêu thì chỉ nghĩ thêu, thêu xong mới phát hiện thật sự quá lớn, khó kiếm chỗ nào thích hợp để treo lên, không chừng lúc bán cũng hơi khó khăn.
“Được, chúng ta không sợ lớn, chỉ cần chất lượng và nội dung đủ tốt.” ban đầu anh còn tiếc bức tranh kia quá nhỏ, không đủ khí thế cũng không đủ rung động, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi, còn có thể gặp được loại chuyện tốt thế này?
Trương Xảo Phương thấy bảo càng lớn càng tốt, cô cười rời đi nói: “Xin chờ một chút, em đi lấy.” Nói xong cô thoải mái vui vẻ rời đi, hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen ngòm của chồng cô.
Tống Trường Lâm thấy hai người này vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, anh chỉ bất đắc dĩ sờ trán, người phụ nữ này thêu lúc nào vậy? Sao anh lại không biết gì rồi?
Một lát sau, Trương Xảo Phương cầm một bức tranh thêu ra, bởi vì Tống Trường Lâm đang trông hai đứa nhỏ trong xe, cho nên cô đưa một đầu bức tranh cho Tưởng Chí Lâm, cô cầm một đầu khác, chậm rãi mở ra trong sân…
Hơi thở của bức tranh mang theo phong cách cổ xưa, hai người Tưởng Chí Lâm cảm thấy như bản thân được nhìn thấy thời cổ đại cả nghìn năm trước, bức tranh phồn hoa tuyệt đẹp ngay trước mắt, nhân vật hình tượng vô cùng sống động.


.

.

Quả thực khiến người ta như lạc vào thế giới kỳ lạ.
“Tốt, tốt, thật tốt, có bức ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ này thêu thực sự vô cùng khéo léo, em dâu, em có thể yên tâm, danh tiếng nghệ thuật gia dân gian nếu không phải của em thì không thể là của người khác, ai cũng không bằng em được.” Tưởng Chí Lâm âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất là không để bạn tốt của anh nhìn thấy bức tranh này, nếu không lại bị anh mua chạy mất, vậy thì bản thân anh lấy gì đi tham gia cuộc thi được? Bức tranh này đúng là được tạo ra cho cuộc thi lần này, xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Trương Xảo Phương thấy đối phương khen ngợi, trong lòng cô cũng cảm thấy may mắn, lúc trước cô mua vải thêu quá lớn, vốn định thêu một chút cảnh tượng xinh đẹp của đời trước, nhưng nghĩ nghĩ lại sợ thêu xong người ta xem không hiểu, cho nên cô mới tìm tài liệu học tập trước kia của chồng cô, nhìn theo bức tranh ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ rồi thêu lại, bây giờ xem ra thật sự có chút danh tiếng..