Người này nếu đầu óc không biết chuyển biến, bà phải biết đi một đường thẳng từ trắng đến đen, bà có khuyên nhiều cũng không có tác dụng, nhưng nếu bà trực tiếp bàn bạc rồi đưa ra ví dụ đối lập thì có lẽ bà ấy sẽ suy nghĩ thông suốt.
Ít nhất mẹ Lưu chính là trường hợp này, cho dù bây giờ bà nghĩ đến con dâu vẫn thấy có chút không tự nhiên, nhưng có mẹ Tống làm ví dụ, cuối cùng bà cũng cảm thấy Mã Ngọc Trân nhà bà rất tốt.
Đúng vậy, mệnh con dâu bà có tốt không thì bà không biết, nhưng con dâu bà hiếu thuận, lúc trước nhà bà vay tiền chữa bệnh cho bạn già con dâu cũng không nói gì, nếu so sánh với hai cô con dâu của mẹ Tống thì quả thực tốt hơn rất nhiều, lại nói cũng giống như mẹ Tống nói, nhà họ không chỉ có Trường Vinh làm khổ cả hai ông bà, rồi còn thiếu cả đống nợ nần, rồi thêm cô con dâu út nhà họ cũng chẳng làm được gì ra hồn, nếu bản thân bà mà gặp phải người con dâu như vậy thì sao bây giờ bà được hưởng điểu kiện như này chứ?
Mẹ Tống ôm cháu gái, nhìn hai cháu trai vui vẻ đùa nghịch rồi mới nói với mẹ Lưu: “Em à, nói thật với em, bây giờ chị cứ thấy cô con dâu út kia là thấy phiền trong lòng, nhưng có phiền nữa thì chị cũng chỉ có thể coi như không thấy mà thôi, chứ không thì phải làm thế nào? Chị cũng không thể tìm mọi tật xấu của nó được, nếu chị làm thế thì trong lòng Trường Vinh nhà chị được thoải mái sao? Cho dù chị có chướng mắt cô con dâu út đến thế nào, nhưng con trai chị sinh ra, nhìn thấy nó khó xử, người làm mẹ như chị cũng thấy đau lòng.
”
Mẹ Lưu nghe xong những lời này, trong lòng cũng không hiểu là cảm giác gì, mấy ngày nay, bà cũng hiểu được con trai bà sứt đẩu mẻ trán vì bà, nhưng mỗi khi trong lòng bà thấy uất ức thì bà lại không thể làm chủ được bản thân, bây giờ nghĩ lại, đúng vậy, bà đang làm gì thế này? Con trai bà dễ dàng lắm sao? Trong thôn những người bằng tuổi con bà có mấy ai không phải dựa vào ông bà già? Con trai bà vừa kết hôn, hạnh phúc không được mấy ngày thì bắt đầu bận rộn, bà là người làm mẹ sao lại nhẫn tâm tìm thêm phiền phức cho con trai như vậy chứ?
“Chị à, chị nói đúng, con trai là em sinh ra, em là người làm mẹ còn không đau lòng thì ai đau lòng đây?” Mẹ Lưu quyết định, sau này cho dù bà phải chịu ủy khuất đến thế nào thì cũng không ầm ĩ với con dâu, bây giờ con trai bà còn phải lái xe, nếu thật sự phiền lòng chuyện trong nhà mà ra ngoài không tập chung, rồi xảy ra chuyện gì thì sao, lúc đó bà có muốn khóc cũng không tìm được chỗ mà khóc đúng không? Nghĩ vậy, bà càng nghĩ càng sợ, cảm thấy trước kia đầu bà bị cửa kẹp rồi, sao lại không nghĩ đến con trai mình chứ?
Mẹ Lưu cũng không phải người rất có mắt nhìn, nhưng bây giờ bà coi mẹ Tống trở thành chị em thân thiết, có gì nói đó, ôm lấy cháu gái, bắt đầu oán giận với mẹ Tống rằng trước kia bản thân bà có bao nhiêu hồ đồ,! Cuối cùng thì mẹ Tống cũng có thể yên tâm, bà cảm thấy bà đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, không phụ sự kì vọng của con trai và con dâu.
Bên trong thì không sao, nhưng mấy người bên ngoài đều đang tò mò chuyện bên trong, nhất là cha Tống không hiểu mọi chuyện, thấy con trai vào phòng bếp không ra, trong lòng ông cũng không vui, nhìn xem, một người đàn ông nếu phòng bếp chỉ có vợ nó thì không nói làm gì, bây gì trong bếp còn có vợ Hải Sơn mà, sao nó không biết tránh đi chứ? Trong lòng ông, cô con dâu thứ hai Trương Xảo Phương là công thần lớn nhất trong nhà, nếu con trai ông đủ can đảm để con dâu ông phải giận thì ông nhất định không để con trai ông được yên.
Ông đang suy nghĩ theo hướng ngày càng phức tạp, rồi ông lại muốn kéo con trai ra ngoài dạy dỗ một trận thì thấy mẹ Tống ở trong nhà gọi con dâu:
“Xảo Phương, con mang cho mẹ chậu nước đến đây, để mẹ và thím Lưu rửa mặt.
” Bây giờ đầu óc bà tỉnh táo, bà cũng không mang lên dáng vẻ mẹ chồng gay gắt, không vì cái gì cả, chỉ là dưới con kích động vừa nãy, bà đã kể hết chuyện hai cô con dâu kia, tuy rằng là sự thật, nhưng để người ngoài nhìn thấy chuyện trong nhà thì trong lòng bà cũng không dễ chịu, lqd, may là bà không chỉ có hai cô con dâu kia, mà bà còn có một cô con dâu là Trương Xảo Phương luôn hiếu thuận với bà, cho nên bây giờ bà gọi cô con dâu thứ hai này để tìm cảm giác tồn tại cho mình, cũng để mẹ Lưu biết, cùng là một người phụ nữ, nhưng chị mạnh hơn em.
Trương Xảo Phương cũng không biết mẹ chồng cô có cảm xúc phức tạp như vậy, vừa nghe bên trong gọi nước rửa mặt, cô vội vàng đồng ý: “Vâng, mẹ đợi con chút ạ.
” Người chưa đến thì âm thanh đến trước, giọng trả lời thật giòn giã.
Vợ anh vừa trả lời, Tống Trường Lâm nhanh chóng cầm chậu rửa mặt đi lấy nước, rồi mới đưa chậu cho vợ anh, Trương Xảo Phương cầm theo khăn lông sạch và xà phòng rồi mới bê vào phòng.
Cô vào nhà cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, cười nhìn bà Lưu nói: “Thím Lưu, thím rửa trước đi ạ, xong thì cháu sẽ đổi nước cho mẹ cháu rửa sau ạ.
”
“Không cần, hai bà già đâu cần phải chú ý đến vậy? Hai bà già một chậu nước là được, rửa qua cái mặt cho tỉnh táo hơn thôi mà.
” Mẹ Tống nói xong, để con dâu ngồi trên kháng trông đứa nhỏ, bà và mẹ Lưu xuống đất rửa mặt.
Mẹ Lưu thấy trên ghế đủ cả khăn lông, xà phòng, rồi lại thấy Trương Xảo Phương ngồi trên kháng cười tươi chơi cùng bọn trẻ, bà không nhịn được mà
.