Đoạt Vợ - Lão Ti Cơ Lưu Tô

Chương 78: Cá lọt lưới (hơi h)




Trường An, Thái Cực Cung, Phượng Dương Các.

"Hữu tướng, ngươi phải cùng bản cung giải thích, đến tột cùng vì sao lại...tê ~"

Thái Bình công chúa vốn trợn mắt nhìn, làm sao vết thương cánh tay trái ẩn ẩn đau, không thể không khiến nàng hít một ngụm khí lạnh.

Vì nàng đổi thuốc tiểu cung nữ không khỏi run một cái, nơm nớp lo sợ, Thái Bình công chúa lãnh mâu quét qua, cắn răng nói " Run rẩy làm cái gì? Bản cung còn chưa la đau, ngươi phát run làm cái gì?"

Bị nàng trừng một cái, tiểu cung nữ càng thêm kinh hồn táng đảm, run rẩy cầm cập, vải trong tay cũng nắm không nổi.

"Đồ vô dụng"

Thái Bình công chúa bất mãn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát đoạt lấy vải, muốn tự mình băng bó vết thương.

Tiểu cung nữ đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, toàn thân run lên, lúc này, nữ nga hầu bên cạnh Thái Bình nghiêm mặt bỗng nhiên tiến lên, cầm vải trong tay Thái Bình.

Nàng tinh tế thay Thái Bình băng bó lại tay, tay rất ổn, động tác cũng nhẹ, Thái Bình công chúa lặng im không nói một câu, câu môi lên, trên mặt lệ khí tựa hồ giảm đi không ít.

Ra hiệu hai tráng phụ phục thị đem cung nữ nhát như chuột kia kéo xuống, Thái Bình công chúa lại nhìn về phía Tô Dật.

Hữu tướng mặc áo dài tử sắc, mặt áo thêu phi cầm, văn nhã trang trọng, bên trong phối một cặp kim ngư, khăn tử sắc vấn đầu, nhìn vô cùng ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc phong lưu.

Nàng y nhiên lấy lễ hạ thần, tròng mắt bộ dạng phục tùng, cũng không lung tung nhìn nhàn sự kia.

Giờ phút này trong điện không có người không phận sự, Thái Bình công chúa tùy theo nữ kình kia vì nàng băng bó, uốn gối thu chân, khủy tay đè xuống nệm êm, thân thể nghiêng nghiêng tựa ngồi trên giường.

"A Tỷ khi nào đến Trường An hả?"

"Trưởng công chúa điện hạ hành tung bất định, hạ thần cũng không rõ ràng cụ thể" thanh âm Tô Dật nhẹ nhàng " có lẽ ba năm ngày, có lẽ mười ngày nửa tháng, điện hạ so với thần chắc rõ hơn"

Thái Bình công chúa hừ một tiếng.

Phòng ngừa tai vách mạch rừng, A Tỷ xác thực không có nói hành tung , chỉ có đại khái an bài, thực tế rất có thể tùy cơ ứng biến.

Trừ phi chuyện quá khẩn cấp, nếu không sẽ không lộ ra.

"Thôi" Thái Bình thở dài, A Tỷ nàng đã thích chơi Thẩm ngốc ngốc kia thì cứ đi mà chơi.

Lông mày nhướn một cái, nàng liền chuyển câu chuyện hỏi: " Thích khách làm bị thương ta, đã thẩm tra ra tung tích gì chưa?"

Trường An, Lạc Dương hoàng cung hai nơi đều ẩn tàng thích khách, Lạc Dương muốn hành thích trưởng công chúa, Trường An bên này, trừ thánh nhân, còn có Thái Bình.

Hai nơi khởi xướng ám sát gần như đồng thời, bất quá tử thương chỉ là thế thân, chỉ là Thái Bình công chúa xảy ra chút ngoài ý muốn, lại bị trời xui đất khiến tổn thương tay trái.

Thương thế không nặng, ám tiễn bên trên cũng không có độc, bị thương nhỏ ngoài da mà thôi, nhưng nghĩ đến vẫn khiến người ta phát rét.

Hai tên thích khách, mục tiêu minh xác, tiểu thánh nhân bị người kia nhắm chuẩn bắn giết, mà bây giờ bị giam giữ trong thiên lao lại là người khác, đã nhắm chuẩn Thái Bình công chúa.

Ba người hết sức quan trọng nhất thiên hạ đều bị ám sát, triều đình trong khoảng khắc quần long vô thủ, không biết nhấc lên bao nhiêu gió tanh mưa máu.

Nhưng đây không phải là điểm chết người nhất, dù sao thích khách Đột Quyết sớm bị trưởng công chúa lật tẩy mưu tính, lật không nổi sóng lớn.

Tên thích khách ngoài ý muốn bị bắt, vậy mà liên lụy xuất thân từ Dự Vương, Lý Đán.

Thái Bình công chúa cùng Tô Dật lòng dạ biết rõ, các nàng nguyên bản trong kế hoạch, là không liên lụy đến Lý Đán, chỉ có Tề Vương Lý Điển.

Nhưng bây giờ không chỉ khó bề phân biệt, mà càng khiến người ta nghĩ kỹ cực sợ chính là, hai tên thích khách kia như thế nào biết được tình hình nội cung ?

Thái Cực cung to lớn uy nghi, rất có khí phái hoàng gia, trong đó đình đài lầu các cùng vườn tược nhiều vô số, chi chít khắp nơi, không có quen thuộc, làm sao chuẩn xác tìm được nơi ở của thánh nhân cùng Thái Bình công chúa?

Việc này phía sau rõ ràng còn có một kẻ đục nước béo cò chủ mưu

Tô Dật đem lo nghĩ này giản yếu vài câu lại nói " Thần thấy việc này không thể nóng vội"

Chủ mưu này nhất định quen thuộc hoàng thất, không phải sẽ không muốn liên lụy tới Dự Vương Lý Sáng, cũng sẽ không biết có Ngụy Vương Lý Đồng đang rơi vào vũng nước đục.

Chỉ tiếc, từ đầu tới cuối trưởng công chúa một phương cờ vải, bao gồm vị tiểu thánh nhân kia, cũng chỉ là quân cờ.

Bây giờ Lý Đồng bại, chủ mưu sau màn, sẽ thành chó cùng rứt dậu

"Ngũ ca..."

Thái Bình công chúa tâm tư linh thấu người, không cần nhiều lời, đã âm thầm phỏng đoán, suy nghĩ kẻ khả nghi chủ mưu sau màn.

Tiểu thánh nhân bị nàng cùng a Tỷ khống chế, bao gồm đối với hắn dẫn đường, đối với nô tỳ bên cạnh hắn, cận thần, thậm chí mẹ đẻ Dương thị, đều nghiêm mật giám sát

Lý Minh cũng đơn thuần, tính tình nhu nọa ngu thiện, trải qua một khoảng thời gian đều ở bên cạnh A Tỷ, đối với nàng mười phần thân mật cùng sủng kính.

Mà hắn còn nhỏ tuổi, lúc này tâm tính vui chơi, đối với quyền lực triều chính không có ham muốn tranh giành, như thế không phải hắn.

Chậm rãi đem những người khả nghi trong đầu tra xét một lượt, Thái Bình công chúa bỗng nhiên tối sầm mặt lại.

Chẳng lẽ tặc tâm bất tử như cá lọt lưới sao?

oOo

Trong xe loan.

Lý Khâm hai chân mở rộng, Thẩm Tịnh Xu trần trụi ngồi giữa hai chân nàng, cúi đầu liếm hôn chổ kia.

Mật hoa óng ánh, Thẩm Tịnh Xu hất ra mật bụi, lè lưỡi ở khe hở cánh hoa vừa đi vừa về liếm láp lấy lòng.

"Ừm ~"

Lý Khâm phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ, tay phải luồn xuống dưới, ngón tay cắm vào bên trong tóc mềm của Thẩm Tịnh Xu, đè đầu của nàng

"Khanh Khanh tốt, đem đầu lưỡi luồn vào, nặng một chút liếm ta"

"Ngô..."

Thẩm Tịnh Xu thuận theo đem lưỡi dò xét đi vào, một chút xíu móc ra mị nước, cẩn thận uống hết.

Động tác của nàng y nhiên không lưu loát, bất quá Lý Khâm rất thỏa mãn, cảm giác lưỡi của nàng ở trong vách mềm mại mà nhấp nhô, khoái cảm dị thường kịch liệt.

"Khanh Khanh, liếm lấy ta thật thoải mái."

Lý Khâm có chút đè đầu Thẩm Tịnh Xu, động hông eo nghênh hợp với đầu lưỡi nàng, để cho lưỡi của nàng thâm nhập sâu một chút

"A~"

Vô ý liếm đến chổ mẫn cảm, Lý Khâm căng thẳng rung một cái, dâm lộ huy sái, đều bị Thẩm Tịnh Xu uống vào bên trong miệng

Nàng sảng khoái buông lỏng, mặc cho dưới bụng rút lại

Thẩm Tịnh Xu lúc này mới ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng nhìn Lý Khâm.

"Khanh Khanh~"

Nàng muốn, Lý Khâm nhìn Thẩm Tịnh Xu, không kịp chờ đợi " Đem ngón tay cắm vào nội huyệt của ta đi"

Cầu hoan chi ý đều nói rõ bên trong, Thẩm Tịnh Xu cắn môi một cái, nhẹ nhàng đem bàn tay đặt ở chổ kia, chống đỡ khe thịt.

"Ừm ~"

Lý Khâm mẫn cảm co lại tiểu huyệt, trên mặt xuân tình dập dờn, mị ý dạt dào, đã đẹp còn lộ chút dâm sắc.

"Khanh Khanh cắm vào đi"

Thẩm Tịnh Xu nghe lời nàng, đầu ngón tay mới đẩy ra hai mảnh môi nhỏ, lại dừng động tác.

Lý Khâm không được thỏa mãn, không khỏi chống nửa người, kỳ quái hỏi nàng: " Làm sao rồi?"

Trong xe dùng cẩm nang chưa một viên dạ minh châu, treo góc bên phải để chiếu sáng.

Trong xe ánh sáng nhàn nhạt nhu nhu, Lý Khâm rõ ràng phát hiện trên mặt Thẩm Tịnh Xu đỏ ửng không giống với xuân tình

Đây là ?

"Khâm, Khâm nhi" nàng cắn răng một cái, khẽ hất cằm, làm ra tư thái ngạo mạn.

"Cầu ta"

Môi son đóng mở, Thẩm Tịnh Xu rốt cuộc run lẩy bẩy đem hai chữ nhanh phun ra, nàng thần tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Khâm, lông mày phong cau lại, vành môi nhếch lên, cố gắng tỏ ra uy nghiêm bên ngoài.

Lý Khâm đầu tiên là sững sờ, tiếp theo nhịn không được, phốc một tiếng cười.

Rõ ràng bày ra tư thái " Công" muốn nàng cầu khẩn, rơi vào trong mắt Lý Khâm, lại giống như phô trương thanh thế.

Nàng cười đến vui vẻ, Thẩm Tịnh Xu nhưng buồn bực.

"Người !"

Trong lồng ngực tích tụ, Thẩm Tịnh Xu trợn mắt nhìn, lập tức hừ một tiếng, quay lưng ôm đầu gối, không lý đến Lý Khâm

"...."

Một màn này thật sự là vô cùng quen thuộc.

Lúc đó còn nhỏ, tóc còn để chỏm yến yến, Lý Khâm mặc dù tính tình có hơi u ám, nhưng thích nhất là chọc ghẹo Thẩm Tịnh Xu.

Thẩm Tịnh Xu tính cách đâu ra đấy, tự xưng là lớn hơn nàng ba tuổi, đối phương là công chúa, cho nên cái gì nhường được thì nhường, không so đo.

Lý Khâm cảm giác không thú vị vô cùng, một ngày học xong, thấy Thẩm Tịnh Xu đang muốn luyện chữ, liền đoạt bút của nàng, ở trên sách thẻ tre tập luyện của nàng vẽ linh tinh một trận.

Thẩm Tịnh Xu lúc đầu rất ít sinh khí, nhưng nhìn thẻ tre do mẫu thân nàng Tạ Mật đích thân chuẩn bị, trên đó còn có viết thơ ngũ ngôn ngẫu hứng của nàng, để cho Thẩm Tịnh Xu quan sát vẽ theo.

Bây giờ chưa kịp vẽ mấy chữ, liền bị Lý Khâm vẽ linh tinh một trận, mực nước động rơi rơi trên thanh trúc, hủy không còn một mảnh.

"Người!"

Thẩm Tịnh Xu khó được sinh khí, trừng hai tròng mắt nhìn hằm hằm Lý Khâm, Lý Khâm khí định thần nhàn, còn muốn trêu tức nàng nói: " Thánh nhân nói " Nữ tử khó đối xử giống như con nít vậy, gần quá thì sinh kiêu ngạo, xa quá thì ai oán, ta nay tận mắt trông thấy, quả thật không giả"

Không có sai chút ý tứ nào, lại có ý định xuyên tạc lời thánh nhân để mỉa mai Thẩm Tịnh Xu, quả thực là đáng ghét

Thẩm Tịnh Xu hốc mắt đỏ ửng, cắn chặt môi tức đến phát run, dứt khoát quay lưng đi, ngồi trên đầu giường ôm đầu gối, không để ý Lý Khâm

Lý Khâm lúc đầu không cảm thấy gì, chỉ có tiểu hài đùa ác cảm thấy khoái chí như ý.

Đợi đến lúc cung nhân mang bữa trưa lên, Thẩm Tịnh Xu cự tuyệt không ăn, Lý Khâm mới ý thức mình quá đáng.

Nhưng hối hận cũng đã muộn, Thẩm Tịnh Xu cố chấp như lão tăng nhập định, đối với nàng hờ hững

"Thẩm tỷ tỷ?"

Thẩm Tịnh Xu mặt không biểu tình, dứt khoát nhìn sang chổ khác, vẫn như cũ đưa lưng về phía Lý Khâm.

Lý Khâm bất đắc dĩ, nàng thử kéo tay áo Thẩm Tịnh Xu, tội nghiệp cầu khẩn " Tỷ đừng có giận ta mà"

Thẩm Tịnh Xu vẫn như cũ bất vi sở động.