Mấy ngày sau.
12h30 khuya, trên dưới nhà họ Tập vô cùng yên tĩnh, mặc dù lúc này cũng có Tập Bác Niên ở đây, nhưng ban ngày không có cơ hội ra tay vì Ninh Ngữ Yên và người giúp việc của cô ta thường ở trên lầu, Mặc Tiểu Tịch luôn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Mà bây giờ, không chừng tất cả mọi người đều đã đi ngủ, chỉ cần nhỏ tiếng một chút, không phát ra tiếng động, hẳn là không bị phát hiện.
Mặc Tiểu Tịch bước xuống giường, thuần thục cuốn tóc dài lên thành một búi tóc, mở cửa phòng ra, đèn tường trên hành lang không sáng lắm, nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định bốn phía không có động tĩnh, cô đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía phòng của Tập Vân Noãn.
Cô đi chân không, cố gắng không gây ra tiếng động, đi tới trước cửa phòng, cô hít vào một hơi thật sâu, nắm lấy nắm cửa, từ từ di chuyển, bên trong tối om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô lấy điện thoại trong túi ra, phía trên có chức năng chiếu sáng, đúng lúc có thể dùng làm đèn pin.
Phòng của Tập Vân Noãn vẫn giống như lúc trước đi vào, ánh sáng lướt qua xô pha, bàn trang điểm, giường, cuối cùng dừng lại trên chiếc bàn cạnh giường, trong đó có một ngăn kéo đã mở ra phân nửa.
Thật kỳ lạ, người giúp việc đến dọn phòng sao có thể sơ ý như vậy, ngay cả ngăn kéo cũng không đóng.
Một cảm giác quái lạ xâm chiếm vào đầu của Mặc Tiểu Tịch, không đúng lắm, ngăn kéo mở ra phân nửa phía trước giống như một cái miệng khổng lồ, đi tới sẽ rơi vào trong miệng của nó.
Nhưng cô thật sự rất tò mò, trong lòng nói đừng đi qua, mà bước chân lại không kiềm chế được đi về phía đó, cô muốn xem rõ ngọ ngành.
Đi tới trước bàn, rọi điện thoại vào trong ngăn kéo, ngay sau đó, Mặc Tiểu Tịch trợn to mắt.
Trong ngăn kéo đặt một cái máy ghi âm màu trắng, giống y như đúc cái máy ghi âm lần trước tìm thấy ở ngăn kéo bên giường, là cái của Tập Vân Noãn.
Lúc này, Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn mất đi khả năng suy xét, đưa tay lấy cái máy ghi âm trong ngăn kéo ra, sao lại chạy đến đây, không phải đã bị Ninh Ngữ Yên lấy đi tiêu huỷ rồi sao? Chẳng lẽ cô ta để lại trong ngăn kéo? Nhưng tại sao cô ta phải làm vậy? Trăm ngàn sự khó hiểu và nghi hoặc chui vào đầu cô, vô cùng rối loạn.
Mặc kệ ra sao, lấy trước rồi nói sau, không nên ở lại đây lâu.
Cô xoay người muốn rời đi.
"Bốp..." Một tiếng, tất cả đèn trong phòng sáng lên, Tập Bác Niên mặc áo ngủ lạnh lùng đứng ở cửa, Ninh Ngữ Yên một tay chống bụng đứng sau lưng Tập Bác Niên, cười nham hiểm và đắc ý với Mặc Tiểu Tịch.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, khiến cho sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Ơ, Mặc Tiểu Tịch, cô tìm được máy ghi âm của cô rồi à, nhưng nửa đêm thế này, cô là phụ nữ có thai sao không kêu người giúp việc tìm chung với cô." Ninh Ngữ Yên chậm rãi nói, lần này, cô còn không chết sao.
Nhìn chiếc máy ghi âm trong tay, phút chốc, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đây là một âm mưu, cô ta đã động tay động chân trên chiếc máy ghi âm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch càng thêm trắng bệch, cô không biết phải nói gì lúc này, nói Ninh Ngữ Yên hãm hại cô sao, nhưng cô lén vào phòng, còn đụng vào máy ghi âm, Tập Bác Niên sẽ không tin, bởi vì trước đó anh vốn đã không tin cô.
"Em vào đây làm gì?" Tập Bác Niên nhìn cô, lòng kêu gào đau đớn.
"Tôi..., tôi..." Mặc Tiểu Tịch cắn môi, không tìm được lời gì để nói, thế nào gọi là có trăm miệng cũng không thể giải thích, thế nào là tình thế khó xử, cuối cùng cô cũng cảm nhận được.
"Niên, chẳng lẽ anh không tò mò sao? Nếu chiếc máy ghi âm quan trọng như vậy, không bằng chúng ta nghe thử nội dung bên trong một chút đi." Ninh Ngữ Yên mỉm cười đi về phía Mặc Tiểu Tịch.