Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 7: Không cẩn thận rơi xuống biển!




Nhìn thấy ngón tay sắp đụng vào lưng anh, thì phía đông bỗng nhiên tràn đến ánh sáng chói lọi, làm cô chết đứng tại chỗ, nhìn biển cả mênh mông, nhìn như si như dại, mặt trời đã phá vỡ chân trời, ánh sáng nhuộm nước biển thành màu vàng, bầu trời không có mây, xanh biếc như được tẩy rửa, nhiệt độ dưới 10 độ, ánh mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp.

"Mặt trời mọc trên biển thật đẹp."

Một giọng nam đầy từ tính từ phía trước truyền tới, khiến cho Mặc Tiểu Tịch giống như mới từ trong mơ tỉnh lại, cũng trong phút chốc nhớ tới việc mình cần làm, không cần suy nghĩ, hai tay dùng sức đẩy về phía trước.

Bàn tay rõ ràng đã đụng đến lưng anh, nhưng không biết tại sao, lại bị anh linh hoạt tránh qua một bên.

Mà cô bởi vì dừng sức quá lớn, khi nhận thấy đã hỏng việc, thì không còn kịp nữa, cơ thể không khống chế được nhào đầu về phía trước, thẳng tắp từ đầu thuyền rơi xuống.

"Bùm..." Kết quả người rớt xuống biển ngược lại là cô.

Mặc Tiểu Tịch trồi lên mặt biển, may mà bình thường vì để giữ vững vóc dáng nên thường đi bơi lội, nếu không rơi xuống biển là chết chắc rồi, đồ đàn ông gian trá, anh cố ý để cô ra tay, sau đó nhân cơ hội tránh qua.

Tập Bác Niên khoanh hai tay, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong nước: "Không nghĩ tới Nguỵ phu nhân lại có sở thích này, thích bơi lội vào mùa đông, sáng sớm đã nhảy xuống biển tắm rửa, nước rất lạnh phải không?"

Mặc Tiểu Tịch bướng bỉnh xoay đầu đi, cô sẽ không cầu xin tha thứ.

"Xem ra, em còn muốn tắm thêm một lát, vậy cũng được, tôi đi ăn sáng." Bên môi của Tập Bác Niên hiện lên một nụ cười chế nhạo, muốn đánh lén anh, cô vẫn còn non lắm, đi hai bước, anh lại quay trở lại nói: "À..., tôi đã quên nói với em, ở khu vực này, thường xuyên có cá mập qua lại, đợi lát nữa ngộ nhỡ em gặp phải rủi ro gì, tôi sẽ thương tiếc cho em."

Nói xong, anh nhanh chóng rời đi.

Mặc Tiểu Tịch không biết là anh không phải đang hù cô, nhưng tỷ lệ có cá mập trong biển rất cao, có phải cô thật sự sẽ gặp cá mập hay không, nước biển lạnh băng càng làm cho nội tâm thêm hoảng sợ, sắc mặt cô từ từ trở nên trắng bệch.

Không biết ngâm ở trong nước bao lâu, tay chân càng ngày càng cứng ngắc, giống nhưng không còn là của cô nữa.

Tiếp theo cái lạnh còn có điều đáng sợ hơn, ở trên mặt biển phía xa, có mấy đỉnh nhọn bơi về phía cô.

Trời ạ! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, không trốn thoát, cô nhất định sẽ bị cá mập cắn thành từng mảnh nhỏ.

"Cứu mạng, cứu mạng..." Mặc Tiểu Tịch không suy nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn buộc cô lúc này phải mở miệng cầu cứu.

Tập Bác Niên đang nhàn nhã ăn bữa sáng thì nghe tiếng kêu cứu của cô, đứng dậy đi tới đầu thuyền, nhìn thấy mấy chục con cá mập bơi về phía này, có lẽ là ngửi thấy hơi thở của con mồi nên mới đến.

Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng la lên: "Cứu tôi lên đi, thật sự có cá mập."

"Em cho rằng tôi chỉ hù doạ em sao?" Tập Bác Niên liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch ở trong nước: "Cứu em lên cũng không phải không được, cầu xin tôi đi."

"Anh mơ đi, cho dù tôi chết cũng không cầu xin anh." Mặc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh, vẫn mạnh miệng như cũ.

"Rất có chí khí, vậy tôi sẽ nhìn xem, rốt cuộc em có bao nhiêu chí khí, mấy chú cá mập đáng yêu, bơi nhanh một chút." Tập Bác Niên hướng về phía xa hô lớn, cô muốn chết, anh không có lý do gì không thành toàn cho cô, quan trọng là...anh khẳng định cô không muốn chết.

Mặc Tiểu Tịch nhìn cá mập cách cô không tới 50 mét, đã sợ đến tay chân luống cuống, cô không muốn bị cá mập ăn, nhưng cô lại không bỏ xuống tôn nghiêm để cầu xin anh, mặc dù biết mình rất ngu ngốc, nhưng với cô mà nói, tôn nghiêm và mạng sống đều quan trọng như nhau.

"Xem ra, tôi có thể xem được một trận đại chiến giữa người và cá miễn phí." Tập Bác Niên dựa vào lan can, dáng vẻ vô cùng vui sướng.

Cá mập đã đến gần trong 20 mét, Mặc Tiểu Tịch nghe rất rõ cánh cửa địa ngục đang từ từ mở ra cho cô.

Tập Bác Niên lạnh lùng nghiêm mặt, cô thật sự thà rằng chịu chết cũng không khuất phục sao? Còn lại 10m, nếu anh không hạ thang xuống, cô nhiều nhất chỉ có 20 giây để sống, chẳng lẽ cuộc chiến tâm lý lần này, người thua chính là anh sao? Anh ngầm ổn định lại hô hấp, môi hơi nhếch lên.