Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 118: Ai ngây thơ hơn!




Hàn Hàn nói rất đúng, cô rất đau, lòng của cô rất đau, đang chảy máu, tại sao lại làm tổn thương con của cô, may mà thằng bé không biết tiện chủng có nghĩa là gì.

Tập Bác Niên thấy cô khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa, nước mắt kia giống như Sulfuric Acid tràn vào trái tim anh!

Người phụ nữ Ninh Ngữ Yên kia sao tự nhiên lại nói với Hàn Hàn như vậy, rốt cuộc cô ta bị cái gì kích thích, đột nhiên, anh đã đích thân tới hiện trường chiêu đãi ký giả, bởi vì chuyện này, cho nên cô ta nổi giận, lấy Hàn Hàn ra trút giận sao?

"Được rồi, em đừng khóc nữa." Tập Bác Niên đưa tay vỗ lưng cô, vừa mới đụng vào cô, đã bị cô hất ra.

Tay của Tập Bác Niên rủ xuống giữa không trung, trước mặt con trai, vô cùng xấu hổ.

Thiên Dã bước từ phía sau lên, đỡ cô ngồi xuống xô pha, dùng khăn tay lau nước mắt cho cô: "Tiểu Tịch, đừng khóc, ở trước mặt Hàn Hàn em phải kiên cường một chút, bằng không, thằng bé sẽ cười em."

Mặc Tiểu Tịch dựa vào người anh, gật đầu: "Ừ! Anh nói rất đúng, em phải kiên cường, em không khóc."

Hàn Hàn không biết tại sao Mặc Tiểu Tịch lại khóc như vậy, nhìn Tập Bác Niên, hồn nhiên nói: "Ba, bị sao thế ạ."

Tập Bác Niên cố nở nụ cười nhạt với thằng bé, không biết phải nói gì, anh biết trong lòng cô rất khổ sở, rất hận anh, nhưng chuyện đã như thế, anh có thể làm sao.

Nhìn cô dựa vào người Thiên Dã, nhưng ngay cả chạm vào cũng không cho mình chạm, trong lòng anh khó chịu giống như bị con dao nhỏ cắt qua, giống như cốc nước nóng đang sôi.

Hàn Hàn ở trong lòng Tập Bác Niên, từ từ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, hơi thở ổn định.

Anh nhẹ nhàng đặt Hàn Hàn xuống giường bệnh, đắp chăn cho thằng bé: "Giấc ngủ này của Hàn Hàn, sẽ ngủ rất dài, tôi phải ở đây với thằng bé, còn em?" Anh liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch.

"Đương nhiên tôi cũng ở lại với thằng bé." Mặc Tiểu Tịch hạ giọng nói thật nhanh, sợ sẽ làm ồn tới thằng bé.

Tập Bác Niên cười: "Vậy được rồi, nhưng cậu ta có thể về, tôi không muốn dẫn tới bất kỳ rối loạn nào ở trong bệnh viện." Vừa rồi có y tá đã hô to gọi nhỏ cái gì đó, nhìn thấy tên mặt trắng nhỏ này, anh cực kỳ không thoải mái, không thoải mái.

"Tôi sẽ không đi khỏi đây, tiểu Tịch muốn ở lại, tôi cũng sẽ không đi." Thiên Dã kiên quyết nói, anh không yên lòng để Mặc Tiểu Tịch ở một mình với anh ta.

"Ha..." Tập Bác Niên cười gượng: "Bây giờ các người là trẻ sinh đôi dính liền phải không? Luôn muốn kề cận cùng tiến cùng lùi, thật là buồn cười."

Mặc Tiểu Tịch nhìn anh: "Anh đừng nói chuyện có gai trong đó, Thiên Dã ở đây vốn không có ảnh hưởng gì cả."

"Tôi nhìn không vừa mắt được không?" Tập Bác Niên tức giận nói, cô gái này đang cố ý kích thích thần kinh của anh sao, cảnh này giống như vợ trước ở chung với người tình, mà anh chính là chồng trước đi ghen.

"Không vừa mắt thì nhắm mắt lại, miệng đau thì đừng nói chuyện, tóm lại đừng có gây sự ở đây, anh nghĩ tôi nhìn thấy anh thì rất thoải mái sao?" Bây giờ Mặc Tiểu Tịch vô cùng oán giận anh, cho nên nói chuyện lúc nào cũng kẹp thương đeo gậy, luôn đối đầu.

(Giáp thương đái bổng = Kẹp thương đeo gậy: Thành ngữ chỉ ý mỉa mai, châm biếm. )

"Được rồi, được rồi." Tập Bác Niên tức không chịu được: "Dù sao bây giờ em cảm thấy cái gì cậu ta cũng tốt, còn tôi cái gì cũng không tốt đúng không?"

Mặc Tiểu Tịch cười gượng: "Không sai, anh nói rất đúng, tôi thấy chỗ nào anh ấy cũng hơn anh, điểm này anh hãy tự mình hiểu lấy." Anh muốn thảo luận, cô sẽ làm cho anh tức chết.

Tập Bác Niên hít sâu vào, lại hít sâu, tức đến phổi muốn bùng nổ, anh nặng nề ngồi xuống một bên, không nói nữa.

Mặc Tiểu Tịch cũng điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống bên cạnh Thiên Dã, cũng không nói thêm.

Mọi thứ đều im lặng, cứng nhắc, bầu không khí quái lạ, lặng lẽ lưu chuyển, Tập Bác Niên luôn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Mặc Tiểu Tịch cũng lạnh lùng nhìn lại.

"Này..., Tập Bác Niên, anh đi mua đồ ăn tối đi." Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh, không khách khí nói.

"Tại sao lại là tôi, kêu Thiên Dã đi đi, nếu Hàn Hàn tỉnh, không nhìn thấy ba, nó sẽ khóc." Tập Bác Niên dứt khoát từ chối, lẽ ra đi mua cũng không sao, nhưng cô nói vậy, thì anh không đi.

"Sao Thiên Dã có thể đi được, không phải anh nói anh ấy sẽ gây rối loạn sao? nếu Hàn Hàn tỉnh, có tôi ở đây, thằng bé sẽ không khóc, anh đi đi."

Tập Bác Niên cười mỉa: "Tôi...không...đi, tôi sợ lát nữa em lén ôm con đi, nếu em muốn bảo vệ tên mặt trắng nhỏ ẻo lả này thì em đi đi."

Thiên Dã không vui nói: "Anh nói ai ẻo lả, mặt trắng nhỏ." Anh rất ghét người khác nói vậy.

"Cậu nói xem, mặt trắng như vậy, giống như một con cương thi, tôi thật nghi ngờ không biết cậu có hầu kết hay không nữa, không chừng là gene biến dị giữa nam và nữ." Tập Bác Niên không sợ anh tức giận, trên thực tế, anh ước gì Thiên Dã có thể nhào lên trước.

"Tập Bác Niên, xin anh đừng nhàm chán như vậy được không, công kích cơ thể người khác, khiến anh có thành tụ lắm sao, ngây thơ và thằng ngốc đều giống nhau." Mặc Tiểu Tịch tức giận nói.

"Những gì tôi nói là thật, bây giờ em chính là người yêu trong mắt là Tây Thi, ngu ngốc đến nhìn thấy cứt cũng hoá thành vàng." Tập Bác Niên nhún vai, nói xong quay đầu qua chỗ khác.

Thiên Dã đột nhiên bật cười: "Tiểu Tịch, bây giờ anh mới phát hiện, thì ra chỉ số IQ của anh ta cũng không ra sao, vô vị đến cực điểm, lại tự coi nhẹ mình, chúng ta đừng để ý tới anh ta, nếu em đói, anh đi mua đồ ăn tối."

"Thôi, hay là để em đi mua, anh ngồi đây đi, mặc kệ anh ta." Mặc Tiểu Tịch liếc Tập Bác Niên, đứng dậy.

"Em nghĩ anh là bột mì sao? Anh là một người đàn ông, anh không sao đâu, em ngồi đi, anh đi mua." Thiên Dã đứng dậy, ấn cô xuống, còn mình thì bước ra ngoài trước.

Mặc Tiểu Tịch nhìn theo bóng dáng anh rời đi cười nhạt, nghiêng đầu, thấy nét mặt của Tập Bác Niên vô cùng quái gở, giống như xem thường, lại giống như châm biếm.

"Mặc Tiểu Tịch, cậu ta tốt vậy sao? Em nhìn mặt em xem, có thể khắc ra một đoá hoa đấy." Tập Bác Niên chỉ vào mặt cô, ngũ tạng lục phủ đều đang lên men.

"Trên mặt tôi nở hoa hay kết hoa, liên quan gì tới anh, Tập Bác Niên, anh là cái gì của tôi, để ý nhiều làm gì?" Mặc Tiểu Tịch lạnh mặt xuống, lạnh nhạt nói.

"Tôi là gì của em? Em muốn biết không?" Tập Bác Niên đứng lên, từng bước đi tới gần cô, Mặc Tiểu Tịch lùi vào trong xô pha, kéo xa khoảng cách với anh: "Anh muốn làm gì, tránh ra."

Anh cúi người, hai tay chống lên hai bên xô pha, khuôn mặt anh tuấn từ từ đến gần cô, hơi thở mờ ám: "Mặc Tiểu Tịch, em hãy nghe cho rõ, tôi là người đàn ông của em."

"Tập Bác Niên, anh già rồi nên si ngốc, hay mắc chứng vọng tưởng, bệnh tự kiêu." Mặc Tiểu Tịch cười chế giễu.

Đột nhiên, anh cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dừng sức hôn, anh muốn lau đi dấu vết và mùi vị của người đàn ông khác để lại bên trên.

"Ư..." Mặc Tiểu Tịch tức giận dùng nắm đấm đánh anh, tên đàn ông biến thái này, tại sao luôn tự chủ trương như vậy.

Đầu lưỡi của anh tàn phá bừa bãi từng phần thịt non mềm trong miệng của cô, dùng răng cắn cắn môi cô, dáng vẻ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Ba, sao ba lại cắn dì..." Một giọng nói non nớt cắt ngang nụ hôn kịch liệt của hai người.