Editor: Lost In Love
Ninh Ngữ Yên lập tức bật dậy từ trên giường chăm sóc sắc đẹp: "Em nói
gì? Em nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ở đâu?" Cô ta đã phái người tìm nhiều
ngày, cũng không có manh mối, không ngờ bị Tân Nhã gặp phải.
"Ở công ty điện ảnh và truyền hình của bọn em, cô ta đã ký hợp đồng để
trở thành nghệ sĩ, ôi trời, thật đáng ghét, sau này phải gặp mặt cô ta,
nhưng chị họ, chị nói xem tại sao cô ta biến mất hai năm, bây giờ lại
đột nhiên trở về, không biết có âm mưu gì không?" Thích Tân Nhã có chút
lo lắng nói.
"Một bại tướng dưới tay người khác, cô ta sẽ có âm mưu gì chứ, đoán
chừng là muốn kiếm một ít tiền thôi." Ninh Ngữ Yên thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
"Không đâu, chị họ, chị nói xem có phải cô ta nhắm trúng Hàn Hàn rồi không, dù sao.."
"Tiểu Nhã, em câm miệng ngay, đừng nói lung tung." Ninh Ngữ Yên nghiêm
giọng ngăn cô ta nói tiếp, con nhỏ Tân Nhã này đúng là không biết sử
dụng đầu óc, không biết bên cạnh nó có người hay không, nhưng bây giờ
bên cạnh cô ta, có rất nhiều người, đây là một bí mật quan trọng, dù
không có ai cũng không thể nhắc tới.
Thích Tân Nhã thấy mình thiếu chút nữa đã lỡ lời, không khỏi che miệng
lại, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có người, cô ta mới thả lỏng
nói: "Chị họ, xin lỗi."
"Tự chú ý một chút, em cứ như vậy thì sẽ chịu thiệt." Ninh Ngữ Yên dạy bảo nói.
"Em biết rồi ạ, chị họ, vậy em cúp máy."
"Được! Chị sẽ gọi lại cho em sau."
Bọn họ cúp điện thoại, Ninh Ngữ Yên kéo mặt nạ trên mặt xuống: "Hôm nay
không làm nữa." Cô ta thay quần áo, nhanh chóng đi ra khỏi phòng chăm
sóc sắc đẹp.
Lần này Mặc Tiểu Tịch xuất hiện, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy,
hơn nữa bộ dạng lần trước của cô ta còn vô cùng nghèo nàn, mấy ngày ngắn ngủi, sao có thể thay đổi nhanh như vậy, làm một ngôi sao.
Cô ta phải mau chóng nghĩ ra cách đối phó!
Mặc Tiểu Tịch đi theo Tô Lộ Di vào văn phòng, đây là một căn phòng rất
rộng rãi và thời trang, làm cho người ta cảm thấy vô cùng phù hợp với
làng giải trí.
"Ngồi xuống đi Tiểu Tịch, Tiểu Trần, rót cho cô ấy ly nước." Tô Lộ Di
phân phó, tiểu Trần lập tức xoay người đi ra ngoài rót nước.
Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống.
Tô Lộ Di ngồi đối diện với cô, nói: "Bất luận trước kia cô và Thích Tân
Nhã đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu sau này có thể tránh tranh cãi
với cô ta thì tránh, cô ta có Tập thị và Ninh thị làm hậu thuẫn, nếu
thật sự gây ầm ĩ, không có lợi cho cô, ngoài ra, cô phải nhớ kỹ, đặc
biệt là ở trước mặt công chúng, cô càng giả vờ yếu kém, sẽ càng có lợi,
cô hiểu ý tôi chứ?" Cô ta nhìn vào mặt cô, trong mắt chứa sự thông minh
và sắc sảo.
Mặc Tiểu Tịch rủ mắt suy nghĩ, sau đó nói: "Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của cô."
"Vậy thì tốt, tôi thích phụ nữ thông minh." Tô Lộ Di cười tán thưởng, có lẽ Mặc Tiểu Tịch còn thông minh hơn so với sự tưởng tượng của cô ta
nhiều.
"Cảm ơn đã khen ngợi." Mặc Tiểu Tịch thản nhiên nhận lời khen ngợi của
cô ta, cô biết, ở chỗ này, sự tự tin quan trọng hơn sự khiêm tốn rất
nhiều.
"Chờ chút, cô theo tôi đi gặp đạo diễn của bộ kịch ca múa này một chút,
anh ta muốn gặp cô, cô phải biểu hiện cho tốt, ánh mắt của anh ta vô
cùng kén chọn.
Tiếp đó Tô Lộ Di còn nói một số điều liên quan đến công việc, thời gian
trôi quan rất nhanh, sau khi ăn cơm trưa ở công ty xong, bọn họ đi gặp
đạo diễn.
Bọn họ hẹn nhau ở một rạp hát lớn, Tô Lộ Di kêu Mặc Tiểu Tịch nhảy một điệu nhảy cho Lam Dật xem.
"Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao?" Tô Lộ Di hỏi người đàn ông có hơi thở trẻ tuổi mang một thân nghệ thuật bên cạnh.
Lam Dật nghe thấy câu hỏi của Tô Lộ Di mới khôi phục lại tinh thần, cười nói: "Tôi rất vừa ý, cô tìm ở đâu vậy, cô ấy chắc hẳn không phải là
người trong đợt tuyển chọn này, không ngờ cô còn giấu một con át chủ
bài, lợi hại."
"Ha ha, chuyện này là đương nhiên, không có kim cương, sao tôi dám nắm lấy món đồ sứ này." Tô Lộ Di đắc ý nói.
"Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy cô ấy rất quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu." Lam Dật hơi cau mày, nói.
"Cô ấy tên Mặc Tiểu Tịch, ở trong hôn lễ hai năm trước, là người bỏ chú
rễ để chạy trốn cùng tổng giám đốc Tập thị, sau đó mang thai, lại bị
ruồng bỏ, nhà họ Nguỵ cũng không cần cô ấy nữa, về sau đã biến mất, mới
xuất hiện lại không lâu." Tô Lộ Di với thẳng với Lam Dật không chút
tránh né, không phải cô ta muốn làm xấu mặt của Mặc Tiểu Tịch, mà là sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết.
Lam Dạt cố nhớ lại một chút: "Hình như có nghe qua, bối cảnh của cô gái
này thật phức tạp, cô sử dụng cô ấy đúng là một bước cờ mạo hiểm."
"Nói chuyện khác đi, phong cách và vũ đạo của cô ấy, làm cho người ta có cảm giác rất hoà hợp với vở kịch, so ra, dùng một người hoàn toàn không phù hợp, tôi thà mạo hiểm một lần, còn anh, có dám dùng cô ấy không?"
Tô Lộ Di dùng giọng điệu thoải mái hỏi.
"Có cô ở đây với tôi, tôi còn sợ cái gì." Lam Dật đùa giỡn nói, theo như anh biết, Tô Lộ Di là một người phụ nữ rất gan dạ và mạnh mẽ.
Mặc Tiểu Tịch thấy hai người ở dưới trò chuyện với nhau có biểu hiện rất vui vẻ, biết mình đã được thông qua sự xét quyệt của người đạo diễn trẻ tuổi kia.
Sau đó, Lam Dật đưa kịch bản cho Mặc Tiểu Tịch, kêu cô cầm về nhà xem,
hai người nói chuyện một lúc, thấm thoát thời gian đã trễ, Tô Lộ Di đề
nghị ba người đi ăn cơm chung, coi như chúc mừng cho chuyện hợp tác.
Lam Dật vui vẻ đồng ý, tuy rằng Mặc Tiểu Tịch không muốn đi cho lắm,
nhưng nghĩ tới lần đầu tiên đã từ chối thì không tốt, vì thế cũng đồng
ý.
Ba người đến nhà hàng của Hàn Quốc.
Đang nói về một số chi tiết của vở kịch, giữa chừng, Tô Lộ Di đứng dậy đi vệ sinh, chỉ còn lại Mặc Tiểu Tịch và Lam Dật.
"Mặc Tiểu Tịch, trước kia cô học múa ballet ở đâu, múa cũng không tệ."
Lam Dật khen ngợi, nhìn cô giống như một cô gái trong sáng, năm đó lại
làm chuyện như vậy, thật sự khiến người ta không thể ngờ được.
"Ở Ngã La." Mặc Tiểu Tịch cười nhạt trả lời.
"Đó là hội trường múa ballet, hèn chi học tốt như vậy."
Hai người ngồi đó trò chuyện, nói nói cười cười, ở một bàn khác, mày của người nào đó càng ngày càng cau chặt.
Sau đó, Tô Lộ Di quay lại, cô ta đi tính tiền, ba người cùng ra khỏi nhà hàng.
"Tiểu Tịch, để Lam Dật đưa cô về đi." Tô Lộ Di đẩy Lam Dật qua.
"Không cần, tôi về một mình được rồi, đạo diễn Lam, chị Di, hẹn gặp lại." Mặc Tiểu Tịch muốn đi một mình, hít thở không khí.
"Vậy cũng được, chúng tôi đi đây, cô về một mình cẩn thận nhé." Tô Lộ Di cũng không miễn cưỡng cô, cùng Lam Dật đi trước.
Mặc Tiểu Tịch nhìn xe bọn họ đi xa, nắm chặt quần áo trên người, đi về hướng khác.
Nơi này có rất nhiều cây, cho nên vô cùng âm u lạnh lẽo, cô tăng tốc độ bước chân, chuẩn bị đến đường lộ đón xe.
Trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay đưa ra, kéo cô vào trong bụi
cây, dùng cơ thể đè cô vào thân cây: "Không ngờ, mối quan hệ của em bây
giờ rộng như vậy, người đàn ông vừa rồi là mới quen sao?"
Mặc Tiểu Tịch bị chuyện xảy ra bất ngờ dọa đến mất hồn mất vía, thông
qua đèn đường bên ngoài, sau khi thấy rõ người ở trước mắt thì tức giận
chửi ầm lên: "Tập Bác Niên, tên điên khùng này, mau thả tôi ra."