Đoạt Tướng

Chương 26




CHƯƠNG 26

Kỳ thật, dù Phượng Lăng không thay đổi, chính mình cũng đã thích y từ lâu rồi, chỉ là phần tình cảm này thế gian không thể dung được.

 

Lý Toàn cung kính cúi đầu nói:”Tam hoàng tử đang nói đùa với thần sao? Ngài là hoàng tử tôn quý, tính tình của ngài như thế nào đối với thần cũng đều giống nhau, thần đối với ngài chỉ có tôn kính, ngoài ra không có tâm tư nào khác.”

“Không có… tâm tư khác?” Phượng Lăng hoang mang lặp lại một lần.

“Đúng vậy, nhưng nếu ngài có bất cứ phân phó gì, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, dù chết cũng không sờn.” Lý Toàn tàn nhẫn nói, tuyệt đối không để cho Phượng Lăng có một tia hy vọng nào.

Nói đến nước này, Phượng Lăng hẳn sẽ hết hy vọng rồi đi…

Lý Toàn nghĩ như vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt của Phượng Lăng lúc này vô cùng bi thống, đúng như trong dự liệu của gã, nhưng dù đã đoán trước, nhưng trái tim gã cũng thắt lại đau đớn.

“Lý Toàn, ngươi không tin ta sẽ sửa đổi sao? Vì ngươi, ta thật sự có thể từ bỏ tất cả những thói hư tật xấu trước đây, thật sự!” Dùng đôi tay run rẩy túm lấy y phục của Lý Toàn, Phượng Lăng nức nở nói.

“Tam hoàng tử, ngài nói như thế thật sự là muốn thần chết rồi, thần làm sao có thể đảm đương được chuyện này chứ.” Lý Toàn kiệt lực làm bộ như không có chuyện gì.

Phượng Lăng dùng sức lắc đầu, nói: “Đừng thần thế này thần thế nọ nữa, bây giờ người đang ở trước mặt ngươi không phải là tam hoàng tử, chỉ đơn giản là một người tên Phượng Lăng, ta không cần ngươi trung thànhvới ta, ngươi…”

“Thần không dám làm như vậy.” Lý Toàn cảm thấy trái tim gã giống như đang bị nghiền nát, thế nhưng giọng nói của hắn vẫn không dám có chút chậm trễ.

Phượng Lăng dùng sức lay Lý Toàn, nói: “Đủ rồi, đừng dùng thái độ này để nói chuyện với ta, ta vốn chỉ là… chỉ là muốn nói cho ngươi biết tình cảm của ta mà thôi. Ngay từ đầu, ta thật sự rất chán ghét cái tên đầu gỗ nhà ngươi, ngươi chẳng những không biết lấy lòng ta, mà còn quyết tâm đối đầu với ta, luôn làm ra vẻ cái gì ta cũng không hiểu, cái gì ta cũng nên nghe theo đề nghị của ngươi, làm cho ta có cảm giác mình một chút cũng không thể quản chế được ngươi, ngược lại còn giống nhưng một tiểu hài tử bị ngươi giáo huấn, nhưng là càng ngày ta càng phát hiện tất cả mọi chuyện ngươi làm đều vì muốn tốt cho ta, chỉ là ngươi không nói ra miệng mà thôi, cho dù ta có oán ngươi mắng ngươi, ngươi cũng chỉ yên lặng thừa nhận…”

“Đó vốn là những việc kẻ làm thần tử như thần nên làm.” Lý Toàn không chút hoang mang đáp lại.

Tuy nói ra những lời như thế, nhưng gã vẫn không thể lừa dối trái tim mình, cách gã đối xử với Phượng Lăng sớm đã vượt quá giới hạn của thần tử, nếu nói gã chỉ coi Phượng Lăng là một chủ tử mà đối đãi, vậy thì những tâm tình thương tiếc này phải giải thích như thế nào đây? Cảm giác vui sướng trong lòng mỗi khi được nhìn thấy y nên giải thích như thế nào đây?

Đối với tình ái, gã có thể có chút chậm chạp, nhưng vẫn chưa đến mức không thể phân rõ phải trái. Kính hay ái, hai loại tâm tình này vốn đã hoàn toàn bất đồng.

Phượng Lăng gật đầu, nói: “Đúng, lúc đầu ta cũng nghĩ thế, nghĩ rằng ngươi đối tốt với ta là chuyện đương nhiên, ai bảo ta là hoàng tử, ngươi là thần tử, nhưng ngươi lại khác với những thần tử kia, ta nhận ra được, ngươi tốt với ta không phải là xuất phát từ nịnh nọt, ngươi là thật tâm đối đãi… Không, có lẽ ngươi đối với mỗi người đều là thật tâm đối đãi, nhưng đối với ta mà nói, người thật tâm ở bên cạnh ta quá ít, cho nên ngươi có thể làm được như thế đã là đáng khen rồi.

“Thần nguyện sẽ trung thành với ngài cả đời.” Lý Toàn thốt ra lời thề.

Gã hiểu được, bản tính của Phượng Lăng có khó chịu một chút cũng chỉ vì y sinh ra trong hoàng cung nên mới dưỡng thành tính cách ngang ngược như vậy, kỳ thật Phượng Lăng là một người vô cùng cô độc và tịch mịch, y chỉ là nửa người lớn nửa trẻ con, nhưng lại bởi vì thân phận hoàng tử mà y phải gánh vác những trách nhiệm quá nặng nề, y lại không có những người bạn cùng tuổi khác để chia sẻ, việc y liên tục đối địch với Phượng Quân cũng hoàn toàn là vì y muốn sinh tồn trong hoàng cung này mà thôi.

Một Phượng Lăng như vậy, làm sao gã lại có nhẫn tâm tước đoạt đi mọi điều tốt đẹp của y?

Chỉ là, nếu muốn tốt cho y thì gã phải đặt ra cho bản thân một giới hạn, và hắn tuyệt đối không thể vượt qua cái giới hạn này.

“Ta nói, ta không chỉ muốn lòng trung thành của ngươi!” Phượng Lăng có chút tức giận mà rống to, vô cùng kích động, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra, y khụt khịt một chút rồi nói:”Bây giờ, ta muốn nói cho ngươi biết một việc vô cùng, vô cùng trọng yếu, sau khi ngươi nghe xong, nhất định phải cho ta một câu trả lời thuyết phục, nhưng, ta hy vọng ngươi không phải là vì kiêng kỵ thân phận của ta mà miễn cưỡng chính mình, ta là muốn ngươi thành thật trả lời ta.”

Ánh mắt chăm chú mà kiên định của y khiến nội tâm của Lý Toàn sinh ra dao động, không khỏi muốn trốn tránh.

“Tam hoàng tử, thần. ..” Tùy tiện lấy cớ gì cũng được, Lý Toàn thầm nghĩ trước khi y nói ra những lời đó, gã phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, thoát khỏi cục diện không thể khống chế, đáng tiếc trong đầu gã lúc này hoàn toàn trống rỗng.

“Ngươi không cần nói gì cả, hãy nghe ta nói.” Phượng Lăng nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng gã, đôi mắt còn ướt nước lộ ra một tia ôn nhu cùng ngượng ngùng.

Đây là cảnh tượng rất khó có được, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

“Lý Toàn, ta thích ngươi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Lăng lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói, giống như lời khẩn cầu: “Ta biết ta có rất nhiều điểm không hợp với đối tượng lý tưởng của ngươi, thế nhưng ta có thể sửa đổi, ta sẽ trở nên thành thục đáng tin cậy, trước đó, ngươi có thể thử thích ta một chút hay không?”

Lý Toàn muốn nói chuyện, nhưng Phượng Lăng lại ngăn gã lại: “Chờ một chút, ta muốn lặp lại một lần, ngươi cho ta câu trả lời thuyết phục nhưng phải là lời thật tâm của ngươi, ngươi không thể gạt ta, chính ngươi đã nói sẽ trung thành với ta cả đời, vậy thì phải tuân thủ theo sự trung thành đó mà không được lừa gạt ta.”

Phượng Lăng khẩn trương, hơn nữa sợ hãi, y lo lắng Lý Toàn sẽ vì cố kỵ thân phận của y mà làm trái với tâm tư của gã, nhưng nếu như Lý Toàn nói thật sự không thể thích y, y lại sợ bản thân không thể chịu nổi.

Loại tâm tình mâu thuẫn đó hiện đang dày vò y không thôi, Phượng Lăng chậm rãi buông lỏng tay ra, run rẩy nắm tay lại đặt lên đùi Lý Toàn , vô cùng nghiêm chỉnh ngồi chờ Lý Toàn trả lời.

Lý Toàn nhìn thấy bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu như thế của y, lại phát giác bản thân ngay cả một câu nói để đánh vỡ hy vọng của y cũng nói không nên lời.

“Vấn đề của ta làm khó ngươi đến vậy sao?” Đợi một lúc lâu, Phượng Lăng cười khổ nói: “Hay là ngươi đang suy nghĩ cần dạng phương thức cự tuyệt gì mới không đắc tội ta?”

Lý Toàn vẫn tiếp tục yên lặng.

Phượng Lăng cúi đầu, nước mắt bắt đầu điên cuồng chảy xuống, vừa khóc vừa làm ra vẻ kiên cường nói: “Quên đi, ngươi không cần phải nói ra, ta đã rõ ràng ý tứ của ngươi.”

Lý Toàn giống như muốn nói điều gì đó, nhưng lại siết chặt nắm tay, móng tay cắm ngập vào da thịt, để đề phòng bản thân không tự kiềm chế được mà làm ra những chuyện ngu xuẩn.

“Ta, ta phải đi về rồi.” Cứ tiếp tục đứng đây khóc cũng chỉ làm cho chính mình mất hết mặt mũi, Phượng Lăng lấy tay lau nước mắt, thả hai bàn chân đang đặt trên đùi Lý Toàn xuống, lảo đảo mà đi ra cửa.

Y khóc đến mức không mở mắt ra nổi, trước mặt hoàn toàn là một mảnh mơ hồ.

Lý Toàn lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất cố gắng khắc chế dục vọng muốn quay sang nhìn y một chút, ngay lúc gã nghĩ chỉ cần cố chịu đựng qua giờ khắc này liền có thể giấu diếm mọi chuyện thì phía sau vang lên một tiếng va đập lớn.

Lý Toàn theo bản năng xoay người lại, trái tim trong ***g ngực vì tình cảnh trước mặt mà đột nhiên chậm đi nửa nhịp – Phượng Lăng không cẩn thận té ngã trên mặt đất, trên trán còn đang chảy máu.

“Tam hoàng tử!” Lý Toàn chạy tới đỡ y lên, đau lòng mà ôm y vào trong ngực.

Phượng Lăng giơ hai tay lên che mặt, hô lớn, “Ngươi không cần trông nom ta, ta không muốn để cho ngươi nhìn thấy bộ dáng này của ta.”

Y biết bản thân lúc này khẳng định là phi thường chật vật, chạy tới nơi này tìm Lý Toàn, vừa khóc vừa lại nháo, cuối cùng vẫn không thể có được thứ mà y muốn.

“Ngươi để ta nhìn vết thương trên trán ngươi một chút.” Lý Toàn vừa vội vừa lo lắng.

“Không cần! Không cần! Ngươi buông ta ra! Ta phải đi về!” Phượng Lăng thì không ngừng giãy dụa.

Lý Toàn đang nóng lòng như lửa đốt nhất thời quát lên: “Ngươi nghe lời có được hay không!”

Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy Lý Toàn phát hỏa, Phượng Lăng hiện giờ sợ đến sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên mất.

Thừa dịp này, Lý Toàn liền xem xét thương thế rồi lấy dược cao bôi lên trán cho y, miệng lo lắng hỏi:”Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, nếu để lại sẹo thì làm sao đây?”

Biết ý tứ của gã là nói về dung mạo của mình, Phượng Lăng ủy khuất mà nói: “Bị phá hủy mới tốt, ngươi vốn cũng không thích người có dung mạo đẹp mà.”

“Nói bậy!” Nghe y nói ra những lời nói không biết yêu quý bản thân như thế, Lý Toàn không khỏi tức giận mắng.

“Ta mới không có nói bậy, lần trước ngươi rõ ràng đã nói như vậy, ngươi thích người có tính tình hảo, bộ dạng không cần quá xinh đẹp, còn phải hiếu thuận.”

Lý Toàn thở dài, nghĩ thầm y thật đúng là ghi tạc trong lòng, người như vậy sao có thể khiến mình không mềm lòng chứ?

“Lần đó ta chỉ thuận miệng nói ra thôi, cũng không nhất định là phải tìm người như vậy.” Bất tri bất giác, Lý Toàn cũng không phát hiện ra gã đã không dùng kính ngữ khi nói chuyện với Phượng Lăng nữa.