Edit: Snow
Beta: Rika
Cơn dông mùa hạ chính là như vậy, mưa to gió mạnh, trong chốc lát, độ ẩm ban đêm có thể giảm vài độ, Lâm Diễm lúc này cảm thấy mình như đang tiến vào hầm băng, cái lạnh thấm vào tận mũi chân, ngực cảm thấy tức tức, hít thở không thông làm cho cô không nhịn được run run môi, hai tay bịt lấy miệng, khớp xương trở nên trắng bệch.
Chân tướng sự việc bày ra khiến cho cô cảm thấy đây không phải là một chuyện đùa giai, mấy ngày trước cô mới biết được Nhan gia gặp chuyện không may, khả năng có liên quan đến Giang gia, cô không biết Nhan Tầm Châu đối với cô vì sao lại tốt như vậy, khi cô ở tù năm năm chỉ đến thăm cô có một lần, sau cô biết anh cùng với một người con gái nhà giàu kết hôn, tiếp theo anh lại sinh một đứa con… Có lẽ chẳng bao lâu, cô không còn ở trong nhận thức của Nhan Tầm Châu nữa.
Không biết được sự thật là đáng thương, biết chân tướng thì lại biến thành buồn cười, nhưng cô có thể chịu được uất ức, yếu đuối, không tiền đồ, cố tình không nghĩ mình sống như thế lại bị lừa gạt, giống như đứa nhỏ ngốc nghếch.
Cho nên anh lại tiếp cận Lý Đường, cô biết Nhan Tầm Châu cố ý đặt USB lên bàn thử cô. Thế nhưng cô vẫn đem tư in ra đưa cho Lý Đường, bởi vì cô biết điều Nhan Tầm Châu chán ghét nhất chính là phản bội.
“Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, nhưng Nhan Tầm Châu, tôi thật sự vẫn tốt lắm, anh đừng tự cho là đúng, anh cho là anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ đón nhận sao? Anh không biết là ở cùng một chỗ với anh, tôi so với chết còn khó chịu hơn sao?” Lâm Diễm nói những lời này, thanh âm khàn khàn.
“So với chết còn khó chịu sao? Cho nên cô hiện tại là muốn chết sớm siêu sinh sớm sao, đừng có hòng.” Nhan Tầm Châu cười hai tiếng “Đúng rồi, tôi quên chúc mừng cô một tiếng, Giang tiểu thư, mặt khác tôi cũng muốn chúc mừng cô có hòn ngọc quý của Giang gia.”
“Anh quen biết con gái Giang gia từ lúc nào?” Lâm Diễm hừ nhẹ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu.
“Điều này rất quan trọng hay sao, nếu tôi nói năm đó khi quay về tìm cô tôi đã biết, cô sẽ cảm thấy thương tâm…”
“Điều này quan trọng sao?” Lâm Diễm nhịn không được cười tự giễu, cũng quay lại hỏi Nhan Tầm Châu “ Anh chẳng lẽ còn cảm thấy tôi không đủ châm chọc buồn cười hay sao, năm đó anh rõ ràng chưa từng nghĩ đến cầu hôn, kết hôn… Nhan Tầm Châu khi đó anh xem tôi mỗi ngày nóng lòng mua đồ dùng kết hôn, anh không phải là cảm thấy rất buồn cười hay sao?”
Nhan Tầm Châu tránh được vấn đề này của Lâm Diễm, cúi đầu nhìn cô, người con gái này ngồi ở mép giường trông gầy như vậy, cảm giác lúc gió thổi vào, cô có thể bị thổi đi mất.
“Nhưng mà Nhan Tầm Châu, tôi thật muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi biết đáp án, nhưng vấn đề của Giang gia, anh nên đến Giang gia mà tìm, cho dù tôi thật sự là con gái Giang gia, chuyện của bọn họ với tôi cũng không quan hệ.”
“Haha, chối thật nhanh nha…” thanh âm Nhan Tầm Châu hạ xuống, trong giọng nói tràn đầy âm thanh châm biếm trào phúng. “Nhưng có một số việc không phải do cô quyết định, cô nói nếu ngày mai người Giang gia biết cô là con gái của bọn họ, vợ chồng Giang gia có thể hay không tới tìm cô? Là kinh ngạc hay kinh sợ, tôi nghĩ cảnh tượng này sẽ vô cùng có ý nghĩa.”
Lâm Diễm khẽ cười một tiếng “Huyết thống thực sự quan trọng như vậy sao, bởi vì tôi là con gái Giang gia, nên anh…”
“Huyết thống đúng là quan trọng, không phải sao?” Nhan Tầm Châu ngắt lời Lâm Diễm, trong lời nói có chút cay nghiệt, trên mặt mang theo ý cười lạnh như băng, gió thổi vào tây trang anh khẽ rung, dừng lại nói: “Cô cùng Giang Nham nhất kiến như cố (mới quen đã thân) không phải chứng minh rằng huyết thống chính là quan trọng hay sao? Còn nữa, cô không biết rằng, cô cùng với những người kia thật sự giống nhau, đều dối trá đến cực điểm.”
“Ha ha…” Lâm Diễm cười hai tiếng, hai tiếng này như phát ra từ sâu tận trong lòng, sau đó ho khan vài tiếng “Tôi đây thật sự muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp tôi tìm được người nhà.”
“Không cần cảm ơn tôi” Nhan Tầm Châu đứng thẳng lên “Có một số việc tôi vẫn thấy là nên nói cho cô một tiếng, ai bảo thời gian trước cô giúp đỡ tôi nhiều vậy,còn nhiều thời gian cho cô cùng với cha mẹ đoàn tụ cùng một chỗ, giống như cô nói, Giang gia thiếu Nhan gia, tất cả tôi sẽ thu hồi. . .”
Nhan Tầm Châu nói rất chậm, từng chữ, từng chữ một, toàn bộ quá trình anh không quên nhìn sắc mặt Lâm Diễm, mà Lâm Diễm thì một mực duy trì bộ dáng trầm mặc, qua một lúc cô nói “Tùy anh” sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Nhan Tầm Châu xoay mạnh người “Cô đi đâu?”
Lâm Diễm hơi dừng lại “Anh quản được sao…”
Lâm Diễm nói rất nhẹ, vừa phát ra tiếng đã bị gió thổi tan, Nhan Tầm Châu nghe không rõ, trong đầu còn vang lên thanh âm thản nhiên của Lâm Diễm, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Lâm Diễm đâu.
Anh đi ra phòng khách, cửa phòng mở thật to, Nhan Tầm Châu ngồi xuống ghế sô pha, trên bàn trà còn lưu lại một quyển sách của Lâm Diễm “Ông già và biển cả”
“Ba mẹ cãi nhau?” Đúng lúc này có thanh âm vang lên, Nhan Tầm Châu ngẩng đầu nhìn Nhan Thư Đông đang đi ra “Trở về ngủ đi.”
“Bố vì sao vẫn khi dễ mẹ?” Nhan Thư Đông cắn răng hỏi Nhan Tầm Châu.
“Ba nói con trở về ngủ.”
Nhan Thư Đôngkhông chịu, quật cường đứng nhìn Nhan Tầm Châu, sau đó đi ra ngoài cửa, Nhan Tầm Châu đứng dậy kéo con trở về, bị giữ lại Nhan Thư Đông ra sức giãy giụa, một bên kêu khóc “Con muốn đi tìm mẹ, ba buông ra, ba buông ra.”
“Anh buông con ra.” Lúc Nhan Tầm Châu túm Nhan Thư Đông ở cửa thì Lâm Diễm ở bên ngoài trở về thấy vậy liền lên tiếng,
“Sao đi nhanh thế đã trở lại?” Nhan Tầm Châu đặt câu hỏi.
“Tôi về mang con tôi đi.” Lâm Diễm nói.
“Nó cũng là con tôi.” Anh tựa như trần thuật một câu không thể thay đổi, vô cùng giống nhau, thấy Lâm Diễm không có phản ứng còn nói thêm “Lâm Diễm, cô đừng quên Đông Đông mang họ gì.”
“Tôi sẽ sửa lại họ cho nó” Lâm Diễm nói, sau đó quay trở lại phòng thu dọn đồ của Thư Đông, túi sách, quần áo.
Bên ngoài nhiệt độ thấp, cô tìm quần áo của mình sau đó còn mặc áo cho Đông Đông, rồi ngồi xuống hỏi “Đông Đông mẹ hiện tại muốn nghiêm túc hỏi con một vấn đề, mẹ cùng với ba ba con không có khả năng ở chung một chỗ, con muốn ở cùng với ba ba, thì mẹ…”
Nhan Thư Đông mở to mắt, tầm mắt nhìn Lâm Diễm sau đó quay sang Nhan Tầm Châu rồi lại quay lại nhìn lâm Diễm “Bố mẹ không phải cãi nhau sao?”
Lâm Diễm có chút không đành lòng nhìn Nhan Thư Đông trong mắt còn có tia chờ mong, tựa như một mũi dao sắc bén hung hăng đâm vào ngực cô, nhưng có một số việc cô không thể trốn tránh, rõ ràng không có khả năng ở cùng một chỗ, vì sao còn đem cho đứa bé hi vọng?
“Không phải cãi nhau, mẹ con với ba ba sẽ không ở chung một chỗ, cho nên Đông Đông à, con phải lựa chọn xem con muốn ở với ai.”
Đôi mắt Nhan Thư Đông đỏ bừng, cậu chẳng qua chỉ là nằm mơ tỉnh lại mà thôi, bởi vì nghe được phòng bên cạnh có tiếng nói liền ra ngoài, trong mơ mẹ cũng hỏi vấn đề như vậy, lựa chọn ba ba hay là mẹ..
Nước mắt dâng lên ở trong hốc mắt vô cùng khó chịu, Nhan thư Đông hơi nháy mắt, nước mắt liền nhanh chóng đi ra, một lúc lâu sau nó nói “Con với mẹ…”
“A…” Nhan Tầm Châu dựa vào tường “Cô cho là có thể mang con đi sao? Lâm Diễm?”
Thanh âm Lâm Diễm lạnh nhạt “Đây là lựa chọn của con”
“ Quyền nuôi con ở trong tay tôi, cô không được phép mang con đi.”
“Như vậy chúng ta gặp nhau ở tòa đi.” Lâm Diễm nói sau đó một tay cầm túi quần áo, một tay nắm tay Nhan Thư Đông đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Nhan Tầm Châu không nói thêm câu nào, cũng không quay đầu, mãi một lúc sau, mới đi ra đóng cửa. “Cạch” âm thanh vang dội làm cho anh quay mạnh người, chỉ thấy cửa đã đóng, lập tức khiến anh cảm thấy bây giờ chỉ có mình anh, trống rỗng, trong ngực anh có âm thanh không ngừng gào thét.
Anh đột nhiên nhớ tới bộ dáng Lâm Diễm khi lần đầu tiên gặp mặt, anh mang theo một nhóm người đi trộm hồng ở Lâm gia, Lâm Diễm ở trong nhà cầm một cái chổi đi ra “Các người sao lại trộm đồ nhà tôi.”
Khi đó cô mấy tuổi? Đại khái lúc đó cô mười tuổi, bộ dáng còn trẻ con, anh lại thấy được cái đẹp của cô, một vẻ đẹp bên trong, nếu gặp nhiều lần thì sẽ thấy vô cùng kinh diễm, rõ ràng ôn nhu nhưng bên ngoài lại lộ ra vẻ quật cường hiếu thắng.
Quật cường hiếu thắng, cho nên cô thật sự muốn cùng anh gặp nhau ở tòa?
Nhan Tầm Châu đột nhiên cảm thấy cái gì đều biến thành không có ý nghĩa, lúc trước anh nghĩ khi vạch trần được chân tướng sẽ có một chút hưng phấn, nhưng hiện tại chờ đến giờ phút này, cái gì cũng không có.
Kỳ thật anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, kết quả anh giữ nhiều năm như vậy mà vẫn thế, không thể thay đổi được gì, anh vẫn là nghĩ không ra mà thôi.
Nhưng nếu Lâm Diễm phản bội anh, nếu cô lựa chọn ở bên cạnh anh, vốn cũng không có nhiều chuyện như vậy, không phải sao?
Nhan Tầm Châu đứng ở ban công nhìn ra xa, sân thượng tối đen không ánh đèn, anh giống như bị màn đêm bao trùm cắn nuốt. Trong buổi đêm này, mọi việc sắp chìm vào quên lãng, không biết tương lai sẽ thế nào, tính toán gì cũng vô ích, ai thế này ai thế kia, không thể nắm bắt được…
*****
Phòng ở Lâm Diễm cùng Nghiêm Kha thuê đã bị thu hồi, cho nên đêm nay chỉ có thể ngủ ở khách sạn, nhưng buổi tối khách sạn gần đây đều đã hết phòng, trên đường lại không bắt được taxi.
Lâm Diễm đành phải đưa Đông Đông đến nhà máy ngủ một đêm, cả đường đi Nhan Thư Đông đều trầm mặc làm cho Lâm Diễm đau lòng khó chịu, mãi đến khi vào đến văn phòng, Nhan Thư Đông mới mở miệng nói chuyện “Kỳ thật, mẹ chưa từng cùng ba ba ở chung một chỗ đúng không?”
Lâm Diễm cũng không giải thích gì, gật đầu “Về sau có cơ hội mẹ sẽ kể cho con nghe.”
“Câu này mẹ nói rất nhiều lần rồi.” Nhan Thư Đông nhìn sắc mặt Lâm Diễm, nói thêm một câu “ Con tin tưởng mẹ, cho nên đi theo mẹ.”
Lâm Diễm ôm Nhan Thư Đông, vụng trộm lau nước mắt “Trước tiên chúng ta qua đêm ở đây, ngày mai mẹ sẽ đi tìm nhà.”
Nhan Thư Đông nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, cô biết cô vô dụng, nhưng Đông Đông luôn tin tưởng cô như vậy, thậm chí còn trấn an cô.
Ở văn phòng có ghế sô pha, Lâm Diễm mang quần áo cùng chăn, Nhan Thư Đông gối lên túi sách ngủ, lúc ngủ cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm “ Sao mẹ không ngủ?”
“Mẹ không buồn ngủ.”
“Mẹ nói dối.”
Nằm trên sô pha hai người thì hơi chật, nhưng Lâm Diễm vẫn nằm lên, Nhan Thư Đông cuộn tròn trong lòng cô, sau đó nó tủm tỉm “Con chưa từng ngủ như thế này, nhưng thấy rất tốt.”
*****
Ngày hôm sau Lâm Diễm xin cho Nhan Thư Đông nghỉ dài hạn, buổi sáng công nhân lục tục đến, đầu tiên là thư kí của Lâm Diễm là Nhạc Minh, sớm như vậy đã nhìn thấy Lâm Diễm và con trai cô, cảm thấy kinh ngạc “Chị Lâm, Đông Đông, sao hai người đến sớm vậy?”
Nhan Thư Đông đang ăn sáng Lâm Diễm mua cho nó: “ Sớm à, thấy chú cũng chịu khó đi sớm đấy!”
Nhạc Minh bị một câu nói của đứa bé làm xấu hổ đứng lên “Đó là chú đây muốn biểu hiện thật tốt, muốn được mẹ cháu tăng lương.”
“Vậy là được rồi, chú cố gắng làm việc đi.” Tiểu đại nhân Nhan Thư Đông đi dạo một vòng quanh nhà máy, sau đó trở lại văn phòng Lâm Diễm, ngồi xuống ngâm nga bài hát.
Ban ngày Lâm Diễm rảnh liền dạy Nhan Thư Đông học, Nhan Thư Đông ngồi trên bàn thực sự nghe nhưng chữ viết thì lại xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lúc Nhạc Minh muốn đi ra ngoài làm việc, Lâm Diễm gọi anh khi trở lại mua một ít tờ đơn, Nhan Thư Đông nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Diễm và Nhạc Minh, ôm đầu mở miệng “Sớm biết rằng mẹ sẽ không ở với con mà.”
“Ngoan.” Lâm Diễm nở nụ cười.
Nhan Thư Đông cũng cười, sau đó hỏi Lâm Diễm “Mẹ cùng ba ba thật sự muốn ra tòa sao?”
Lâm Diễm gật đầu.
Nhan Thư Đông không tiếp tục hỏi.
Buổi chiều Lâm Diễm đi tìm phòng ở, lúc đang cùng chủ nhà đàm phán giá cả, điện thoại trong túi xách vang lên, là số điện thoại cố định, bên trong vang lên âm thanh của Đông Đông.
“Có người tìm mẹ, ba người.”
Ba người này Nhan Thư Đông biết hết, đem họ xem là thân thích của Trương Mộ Mộ, cho nên cơ bản đối với bọn họ không hòa nhã, gọi điện thoại cho Lâm Diễm xong xoay người ngồi lên ghế “Các người tìm mẹ có việc gì sao?”
“Cháu là con trai của Thanh Uyển. . .”
“Thanh Uyển là ai, cháu không biết” Nhan Thư Đông khoát tay, kết quả bị Nhạc Minh phía sau giữ chặt “Chờ mẹ cháu trở về rồi hỏi lại”
“Cháu muốn hỏi một chút” Sau đó nó nhìn về phía người trẻ tuổi tính tình có vẻ dễ dàng kia hỏi một câu “Chú là ai?”
“Chú là em trai của mẹ cháu.” Giang Nham nhìn đứa bé trước mặt, mũi chua xót nói “Chú cũng là cậu của cháu.”
Nhan Thư Đông rõ ràng không tin lời nói của Giang Nham, hừ một tiếng “Nói cho các người biết, mẹ cháu là Lâm Diễm, không phải là Trương Mộ Mộ.”