Có lẽ là thật sự là có chút nhận ra chính mình đã làm tổn thương thê tử và nhi tử. Sau khi Dư Chú bị Dư lão phu nhân giáo huấn, chạng vạng ngày hôm sau liền thay đổi, làm trò trước mặt Dư lão phu nhân và Vi Lệ Hoa, nói: "Hôn sự giữa Tu Bách và Chu gia tiểu thư không cần tiếp tục."
Vi Lệ Hoa rốt cuộc cũng chờ được ngày ông trước mặt bà và lão phu nhân thay đổi giọng điệu, bà cũng không mở miệng yêu cầu trượng phu làm gì, nhưng thật ra Dư lão phu nhân lại vì đôi vợ chồng này đồn hết toàn lực, muốn dùng đủ biện pháp, dùng bản thân bà buộc nhi tử lập ra một phần chứng từ.
Lúc Vi Lệ Hoa nhìn thấy tờ chứng từ này vẫn là có chút giật mình, theo tính cách trượng phu, ông cũng không phải là người có thể chủ động làm đến bước này, Dư Chú nhìn thấy ánh mắt thê tử kinh ngạc, không biết vì sao có chút đỏ lên, lại có chút chột dạ.
Dư Chú có lẽ còn có chút không thể vứt sạch mặt mũi, cũng có thể là chút nguyên nhân khác, đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của thê tử, Dư Chú cũng chưa nói lời gì lấy lòng hoặc khẩn cầu thê tử tha thứ.
Dư lão phu nhân cuối cùng ép buộc nhi tử đem tờ chứng từ này giao cho con dâu bảo quản.
Chờ tới khi quan hệ phu thê hàng gắn, Dư lão phu nhân rốt cuộc nhịn không được thở dài một tiếng, cảm thán cuối cùng vẫn là muốn cho bà làm người xấu.
Ai!
Vốn dĩ nhi tử ở bên ngoài đánh giặc đã vài năm không trở lại, thật vất vả đã trở về, vốn nên là phu thê cửu biệt trùng phùng, đại hỉ con cái quây quần hiếu thuận, nào ngờ tạo hóa trêu người, nhi tử không biết quý trọng, tính cách quá mức kiêu ngạo tự phụ, ỷ vào Lệ Hoa yêu hắn, khiến viễn cảnh cả nhà đoàn viên vui vẻ biến thành cục diện như hiện giờ, phu thê lãnh đạm, gia trạch không yên!
Hiện tại ngay cả cháu trai cũng đối với nhi tử sinh chút ngăn cách!
Sao không thể để bà được an ổn lúc tuổi già!
Mấy canh giờ sau.
Ban đêm, tướng quân phủ.
Một thân ảnh ăn mặc áo choàng màu đen lặng lẽ từ cửa sau tướng quân phủ được người đón tiến vào.
"Chuẩn bị tốt rồi sao?" Từ trong áo choàng đen truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
"Đều chuẩn bị tốt, yên tâm đi."
Người đến đón là một ma ma ăn mặc áo ngoài màu xanh lam, là trang phục quy chế của tướng quân phủ, khuôn mặt bình thường, khí chất trầm ổn.
Nữ tử trẻ tuổi khoác áo choàng đen do dự chớp mắt, nói: "Đa tạ ma ma."
Ma ma dẫn đường chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, trên mặt không có biểu tình, cho dù có, ở trong đêm tối che giấu căn bản không thể thấy rõ biểu tình, bất quá chính nữ tử áo choàng cũng có chút khẩn trương, suốt quãng đường, đôi mắt đều nhìn chằm chằm đường dưới chân, cũng không chú ý tới vị ma ma này trên mặt mang chút chút biểu tình thương hại.
Bà là được chủ nhân tướng quân phủ Dư Chú từ biên quan mang về, xem như là ma ma dưới trướng tương đối đắc lực, chuyện trong phủ đương nhiên hiểu biết tương đối rõ ràng.
Hôm nay tiểu cô nương đi theo phía sau bà, bất quá cũng chỉ là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh của phu nhân và tướng quân mà thôi.
Chẳng qua người này tâm địa lãnh đạm, cũng sẽ không lắm miệng nhắc nhở, bởi vì bà cũng thường biết tiểu cô nương cũng không phải loại gì tốt đẹp, không đáng chính bà vì nàng ta phản bội chủ tử.
“Tới rồi."
“Chính là nơi này sao?"
Giọng nói nữ tử trẻ tuổi còn mang theo đôi chút run rẩy, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.
"Vào đi thôi!" Nữ tử trung niên mặc trang phục màu xanh lam của người hầu đẩy cửa ra, chỉ vào một gian phòng vẫn còn sáng đèn, nói: "Chính là nơi này."
Nói xong, cũng mặc kệ nữ tử trẻ tuổi suy nghĩ gì, liền động thủ kéo nàng ta vào, đóng lại cửa gỗ bên ngoài.
"Ma ma, ta...... "
Nữ tử trẻ tuổi quay đầu, vừa định hỏi gì đó, lại thấy ma ma đi cùng nàng ta đã ra ngoài, đóng lại cửa gỗ, căn bản không bận tâm nàng ta.
Nữ tử vặn vặn nắm tay, rốt cuộc vẫn là đẩy cửa ra.
Sau khi vào nhà, nữ tử trẻ tuổi đầu tiên là cởi khoác áo choàng đen trên người xuống, từ lúc bước vào phủ vẫn luôn cúi người, hiện giờ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nàng trang điểm vô cùng tỉ mỉ, bên trong là một thân xiêm y tử sắc, làm nổi bật ngũ quan anh khí của nàng, mày rậm mắt to, cái mũi cũng tương đối cao thẳng, miệng tuy không phải rất nhỏ, nhưng nhìn vào khuôn mặt này, chỉ cần miệng không quá khác người, cũng sẽ không có chỗ nào xấu.
Chu Thấm Nhiên hít hít.
Kỳ thật nàng ta cũng không còn cách nào.
Sau khi nàng ta đi theo An Vương trở về, không bao lâu, tổ phụ đã bị nhốt lại, nàng lại sai đám tay chân mà mẫu thân đã lưu lại đi nghe ngóng tình hình, chỉ tiếc chuyện gì cũng không nghe ngóng được.
Người mẫu thân để lại cho nàng ta vẫn có chút tiền, lại am hiểu ẩn nấp, người bình thường căn bản tìm không thấy.
Chu Thấm Nhiên lại nhờ vào giao tình bạn đường, nhờ người đi hỏi An Vương, chỉ mơ hồ nghe được tin tức, nói là bản đồ Công Bộ bị mất, thế nhưng hoài nghi có liên quan đến tổ phụ nàng ta!
Chu Thấm Nhiên sao có thể tin được! Từ trước lúc nàng ta cũng không thích tham gia yến hội, không thích đi ra ngoài, nguyên nhân chỉ có một chính là bởi vì phủ thị lang cũng không phải giàu có.
Nếu tổ phụ thật sự cấu kết cùng những người đó, trong phủ bọn họ sao có thể trải qua những ngày như vậy được!
Nàng ta muốn đi cầu người, lại không biết nên tìm ai, chính mình chỉ là tìm An Vương hỏi thăm một chút tin tức cũng gian nan đến vậy, hơn nữa trên đường trở về, nàng ta rõ ràng nhìn thấy, người An Vương thích là tiểu biểu muội của tên phụ lòng, Dư Tu Bách kia.
Hắn thật sự sẽ giúp nàng ta sao?
Trong cung Thái Phi nương nương lại mặc kệ chuyện này, trừ bỏ quan hệ có chút thân thiết với Thái Hậu, trong nhà cũng nhờ người thăm dò ý tứ thái phi, trong cung truyền ra tin tức cũng không mấy lạc quan.
Chu Thấm Nhiên không bỏ được, nàng ta đối với mẹ kế và phụ thân cũng không mấy tình cảm, nhưng tổ phụ vì nàng tuổi nhỏ đã mất mẹ, đối với nàng ta thực từ ái, bởi vậy Chu Thấm Nhiên mới có một cuộc sống không đến nỗi tệ ở thị lang phủ.
Người nàng ta thích muốn cùng nàng phân rõ giới hạn, tổ phụ lại bị người kiểm soát, dậu đổ bìm leo.
Tin tức nàng muốn gửi lại không thể đưa đến tướng quân phủ, Chu Thấm Nhiên chờ cơ hồ muốn hỏng mất.
Rốt cuộc, ngay lúc nàng ta muốn từ bỏ, nhưng lai nhận được thư của Dư bá bá.
Dư bá bá nói cho nàng ta biết: mẫu thân và tổ mẫu Dư Tu Bách rất phản đối việc ông định ra hôn ước cho hai người, bởi vậy ông hy vọng nàng ta và Dư Tu Bách gạo nấu thành cơm.
Như vậy cho dù mẫu thân và tổ mẫu Tu Bách phản đối, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Chờ nàng ta cùng tướng quân phủ kết thân, Dư Chú liền sẽ ra mặt giúp tổ phụ của nàng ta.
Ngay từ đầu Chu Thấm Nhiên rất do dự, nàng ta nghĩ tới chính mình nếu dùng cách này vào cửa, khẳng định không chiếm được dự tán thành của phu nhân và tổ mẫu, nhưng người được phái tới khuyên bảo nàng ta lại nói cho nàng biết, đến lúc đó nàng ta có thể theo Dư Tu Bách đi đến Giao Châu, sẽ không ở lại nơi này ngày ngày bất hoà với phu nhân và tổ mẫu.
Điều này, dường như đã hoàn toàn đánh mất nỗi lo về sau của Chu Thấm Nhiên.
Nàng ta tự an ủi chính mình, làm như vậy không chỉ là vì chính mình, cũng là vì tổ phụ.