Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 91




Tiểu cô nương bị nam nhân hỏi lại một câu, mới bừng tỉnh nhận ra nàng thế nhưng lại ở ngay cửa ra vào nơi này gọi biểu ca.

Nàng... nàng nên làm như thế nào để giải thích với biểu ca đây??

Dường như... nói điều gì... thì cũng không đúng lắm thì phải...

“Hắc hắc... " Tiểu cô nương cười ngây ngô lấy lòng, cũng không nhớ rõ trước đó còn đang nhớ mong biểu ca của nàng, nhân lúc Dư Tu Bách không chú ý, xoay người chạy trốn.

Đáng tiếc tiểu cô nương thân thể tuy khoẻ mạnh hơn trước không ít, nhưng nàng làm sao so được với Dư Tu Bách luyện võ từ nhỏ, không rõ động tác của nam nhân như thế nào, chỉ biết

ngay sau đó, tiểu cô nương hôm nay cải nam trang đã bị nam nhân xách lên, hai chân quơ quào một lúc lâu, lại một bước cũng không thể di chuyển, tiểu cô nương mới phát hiện mình đã bị nam nhân một tay khống chế, chính mình đã chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Không cần đề cập tới tiểu cô nương có bao nhiêu hối hận chính mình hôm nay mặc áo cổ đứng.

“Biểu....

Tiểu cô nương lấy lòng tươi cười, môi anh đào hơi hơi bĩu, bất giác làm nũng, trong tay nắm một mảnh góc áo nam nhân, hơi hơi đong đưa, đôi mắt thủy tinh long lanh, mang theo bất an

không rõ ràng.

Khúc Nghệ các là nơi nào? Nữ nhân ở Kim Lăng có lẽ không nhất định đều biết đến, nhưng đông đảo nam tử đối với Khúc Nghệ các có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ.

Khúc Nghệ các là nơi nào? Nữ nhân ở Kim Lăng có lẽ không nhất định đều biết đến, nhưng đông đảo nam tử đối với Khúc Nghệ các có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ.

Dư Tu Bách sau khi trở về, nghe đám bằng hữu cùng nhau náo loạn lúc trước, hiện giờ đã cưới vợ sinh con không chỉ một lần tỏ vẻ chán ghét đối với Khúc Nghệ các.

“Thích nơi này?" Nam nhân ánh mắt trở nên nguy hiểm đen tối.

Một tiểu cô nương thân thể yếu nhược từ trong nhà trộm chạy ra, không liên lạc với hắn, thế nhưng lại tới Khúc Nghệ các?

Nam nhân càng nghĩ càng tức, trong lòng đã hạ quyết tâm phải giáo huấn thật tốt tiểu cô nương không nghe lời này.

"Không...... Làm sao có thể? Nghe hạ nhân trong nhà nói nơi này đàn sáo thực không tồi, có thể làm người tĩnh tâm, cho nên mới nghĩ, tới nơi này thả lỏng giảm bớt một chút, cũng không phải khách quen nơi này." Nguyên Sắt Sắt cố ý đợi An Vương đi trước, một nén nhang sau mới từ phòng thuê đi ra.

Chờ đến khi bọn họ thành thân, cho dù chuyện nàng và An Vương hai người gặp nhau bị biểu ca biết được, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Đương nhiên, nếu không bị phát hiện là tốt nhất.

Chỉ cần biểu ca che chở chính mình, Nguyên Sắt Sắt thậm chí không có sợ hãi.

“Phải không?" Dư Tu Bách đem điểm tâm trong tay ném cho gã sai vặt cùng dẫn theo, đối tiểu cô nương cười cười, nhìn qua như là tin, lại hình như là không tin.

Nguyên Sắt Sắt giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ trước hết nhanh nhanh rời khỏi tầm mắt biểu ca.

"Cùng ta tới." Dư Tu Bách lôi kéo tiểu cô nương nói, cảm giác về phương hướng của tiểu cô nương không tốt lắm, thất thần một lát, cũng không biết biểu ca đi như thế nào, rẽ trái rẽ phải, liền vào một nhà nhỏ.

Nguyên Sắt Sắt cũng đã bị vòng váng đầu hoa mắt, nghĩ thầm, nếu là chính mình đơn độc đi ra, cũng không biết nửa canh giờ có thể hay không vòng vèo đi ra ngoài.

Sau khi vào cửa, Nguyên Sắt Sắt liếc đến nam nhân cười như không cười nhìn chính mình, nàng không phủ nhận chính mình xác thật cũng có chút tưởng niệm biểu ca cùng chuyện đó,

nhưng là, chính mình là ở trước cửa khúc nghệ các bị biểu ca bắt được, hơn nữa, nàng chờ sau khi An Vương đi rồi, trong lòng nghĩ tới cũng tới rồi, xác thật lại gọi một tên tiểu quan đánh đàn tốt lãng phí một chút thời gian.

Chỉ là không nghĩ tới, khi nàng cẩn thận từ cửa sau chuồn ra còn bị biểu ca bắt gặp, hắn thậm chí còn đoán được chính mình là từ đâu ra tới.

Nguyên Sắt Sắt chính xác là chột dạ bị túm lại.

Nam nhân tay túm chặt vai tiểu cô nương, Nguyên Sắt Sắt từ động tác nam nhân cùng trong con mắt cảm nhận được nguy hiểm.

Thừa dịp nam nhân xoay người, duỗi chân ra liền chạy.

Chỉ tiếc, Dư Tu Bách vẫn luôn đề phòng tiểu cô nương cổ linh tinh quái này, nàng vừa động, đã bị nam nhân một phen khiêng trên vai.

Bước đi vào trong nhà.

“Biểu ca? Biểu ca? Ta cần phải trở về, bằng không cha mẹ sẽ lo lắng!" Tiểu cô nương đá chân.

Nam nhân một phen chế trụ cẳng chân thon dài của tiểu cô nương, Nguyên Sắt Sắt ngay cả chân cũng không động nổi, chỉ có thể dùng tay nhỏ không ngừng đấm đánh vai nam nhân.

“Một mình đi đến Khúc Nghệ các xem nam nhân khác đánh đàn xướng khúc liền có thể, cùng ta về nhà thì không?"