Sau khi đến Huy Châu, bọn họ thuận lợi định tình, khi nàng ta diễn giả thành thật mà bị trẹo chân hắn cũng ôm nàng, nhìn biểu muội kia thần sắc ảm đạm còn muốn giả vờ nét mặt vui vẻ, Chu Thấm Nhiên cảm thấy thật vui vẻ, giống như nàng ta đã thành công đánh bại một tình địch.
Sau này, có phải người đầu tiên hắn cứu sẽ là nàng phải không? Chàng thiếu niên nàng thích cũng thích nàng.
Thậm chí sau này, bọn họ sẽ thành hôn, sinh con, bên nhau cho đến bạch đầu giai lão.
Lúc ý trung nhân của nàng và biểu muội của hắn rơi xuống vách núi, Chu Thấm Nhiên có chút bừng tỉnh tự trách bản thân có chút điên cuồng, bọn họ rơi xuống vách núi, nàng không hề lo lắng tính mạng bọn họ kề cận nguy hiểm, mà lo lắng bọn họ trai đơn gái chiếc ở cùng nhau.
Tiểu cô nương kia trời sinh tính tình nũng nịu, lại xinh đẹp lóa mắt, bọn họ ở cùng nhau, hắn thật sự có thể thủ vững sao?
Chờ đến lúc bọn họ được cứu lên, hắn vẫn là ý chung nhân của nàng sao?
Lúc vừa đến Huy Châu, người mà mẫu thân để lại cho Chu Thấm Nhiên đưa nàng rời đi, nàng mới biết được thì ra bản thân cùng chàng thiếu niên nàng thích kia đã có hôn ước, phụ thân của hắn thích mẫu thân của nàng, mà nàng lại cùng hấn lưỡng tình tương duyệt.
Là người được lợi trong chuyện này, nàng hiển nhiên không hề đổi vị trí tự hỏi lại việc này.
Trong chuyện mà nàng nghe kể, mẫu thân của nàng và phụ thân của thiếu niên kia là một đôi tình nhân thanh mai trúc mã, sau đó bị bắt buộc bất đắc dĩ mà tách nhau ra, nhưng tình ý lại không hề chặt đứt, mà mẫu thân của thiếu niên kia là người thừa nước đục thả câu, xem vào giữa hai người bọn họ.
Người mẫu thân để lại cho nàng đối xử với nàng rất tốt, nàng nhắc đến sự việc của nàng, mấy ngày sau An Vương liền tới Huy Châu, một thời gian sau Chu Thấm Nhiên nhận được tin tức đám người đuổi giết nàng đã bị giải quyết.
Lần sau gặp lại tình nhân và tiểu biểu muội của hắn, không khí giữa bọn họ đã không giống lúc vừa mới tách ra.
Một thoáng bất chợt đối diện cũng làm tâm thần nàng hoảng hốt.
Chu Thấm Nhiên cầm phong thư, vào phòng, sau khi đóng cửa lại, nàng mới phát hiện nàng đã lệ rơi đầy mặt.
Lần lượt tránh né, rốt cuộc... rốt cuộc vẫn là tránh không được...
Vì sao nàng và mẫu thân lại cùng chịu thua trước một đôi phụ tử?
Vì sao chứ?
Nam nhân chính là thứ nông cạn như vậy? Cũng chỉ có sớm sớm chiều chiều.
Chu Thâm Nhiên nghĩ đến lúc nàng gặp vị phu nhân kia, tính cách tuỳ ý, trên mặt cũng luôn tươi cười, phong thái xinh đẹp tin tường, da thịt trắng trẻo hồng hào, ứng đối giao tế thành thạo, rất rõ ràng là được trượng phu sủng ái, bà bà che chở.
Nữ nhân như vậy thật sự là kẻ thứ ba phá hư tình cảm của mẫu thân nàng sao?
Tiểu cô nương trốn trong phòng, tay ôm ngực, dựa lưng vào cửa chậm rãi trượt xuống đất, thất thanh khóc rống.
Mẫu thân và nàng đều không thể giữ được người mình thích!
Nhưng mà... nàng thật sự thích hắn... Nàng không muốn từ bỏ...
Tiểu cô nương bên trong cánh cửa tay nắm chặt bức thư tình lang gửi đến, khóc không thành tiếng.
-
Dư Tu Bách không nghĩ rằng hắn sẽ nhận được thư hồi âm của Chu Thấm Nhiên, hắn biết bức thư này có khả năng là một bức thư không có hồi âm.
Nam tử hán đại trượng phu.
Hắn thừa nhận hắn đã cô phụ nàng, chuyện này là do hắn, Dư Tu Bách cũng không phủ nhận, hắn nguyện ý dùng tiền tài ngoại vật đền bù cho nàng.
Trải qua sự cố của phụ thân, tận mắt nhìn thấy mẫu thân thống khổ giãy giụa, có ví dụ sâu sắc đẫm máu như vậy, Dư Tu Bách sẽ không tiếp tục nhường nhịn Chu Thấm Nhiên, hắn cũng sẽ
không đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì.
Hắn không muốn tiểu cô nương của hắn sau khi ở bên hắn sẽ phải chịu đựng những chuyện như mẫu thân đã từng.
Hắn không thể thay đổi những việc trong quá khứ, nhưng hắn có thể thay đổi hành vi của mình.
Trong mắt Dư Tu Bách, trước khi đính hôn cùng Chu Thấm Nhiên, hắn không thấy nàng ta yêu thích gì hắn, Dư Tu Bách đã cố gắng tìm rất nhiều cơ hội để ở chung cùng nàng, nhưng Chu Thấm Nhiên đối xử với hắn lúc nào cũng không nóng không lạnh, mới vừa đính ước đã chia tách, hắn đã tận lực đền bù.
Chu Thấm Nhiên không thích hắn, không giống như biểu muội, Dư Tu Bách sớm đã biết tiểu cô nương từ nhỏ đã thích hắn, tiểu cô nương nho nhỏ mềm mại lại ngọt ngào, căn bản không thể rời khỏi hắn.
Không giống Chu Thấm Nhiên.
Tiểu cô nương cần hắn đặt trong lòng bàn tay mà yêu chiều, che chở, từ nhỏ Dư Tu Bách liền biết rất rõ, Chu Thấm Nhiên rất độc lập, nàng ta sẽ không vì một người nam nhân mà muốn chết muốn sống, tuy rằng tiểu cô nương Nguyên Sắt Sắt có thể cũng không giống như trong tưởng tượng của Dư Tu Bách không thể rời xa hắn, nhưng nam nhân sớm đã có lựa chọn trong lòng.
Nguyên Sắt Sắt trong lòng hắn chiếm một vị trí yếu nhược, là bên mà hắn thiên vị, hắn từ trước đến nay đã quen bảo hộ tiểu cô nương này.
Trừ bỏ mẫu thân hắn và Nguyên Sắt Sắt, những nữ nhân khác đối với Dư Tu Bách mà nói đều như nhau mà thôi.
Giữa nữ nhân khác và Nguyên Sắt Sắt, Dư Tu Bách căn bản không cần phải do dự lựa chọn.