Lúc nãy Dư Tu Bách đi vào, còn ngạc nhiên khi thấy đến tận giờ này mà bên ngoài vẫn còn hai bà tử tinh thần minh mẫn canh cửa.
Nam nhân bước nhanh về phía trước, nương theo ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy tiểu cô nương mặc một thân trung y nhạt màu ngồi ở trên giường, còn đang khe khẽ thút thít, nghe được giọng nói nhẹ nhàng và động tĩnh đóng cửa sổ của hắn mới dừng lại.
Thấy tiểu cô nương khóc, trong đầu nam nhân còn chưa kịp nghĩ gì, tay đã kéo người ôm vào trong ngực, hỏi nàng:
“Làm sao vậy?"
Từ sau khi Nguyên Sắt Sắt nhìn thấy hắn, nước mắt càng không thể ngăn được, khuôn mặt nhỏ chôn nơi ngực hắn, thân thể bé nhỏ run rẩy khóc nức nở, mà cũng chẳng dám khóc to.
"Đừng sợ, biểu ca ở đây."
Bàn tay to của nam nhân xoa xoa đầu vai hơi lạnh của tiểu cô nương, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng vỗ về an ủi tiểu cô nương, miệng hôn lên chiếc cầm đọng đầy nước mắt của nàng, đôi môi ướt át nóng bỏng mổ mổ từng chiếc hôn trên mặt nàng.
Liên tục dỗ dành cô nương, “Đừng sợ, biểu ca luôn ở đây."
Tiểu cô nương cuộn tròn thân mình nho nhỏ ở trong lồng ngực nam nhân khóc thành một dòng, sau khi Dư Tu Bách nghĩ thông suốt, vốn là trái tim mềm yếu lại càng thêm mềm nhũn suy sụp.
Tính tình tiểu cô nương luôn thích làm nũng, có chuyện gì uất ức cũng đều thích làm nũng, hôm nay là ngày phụ thân trở về, tiểu cô nương tình nguyện ở một mình suốt một buổi tối, yên lặng liếm láp vết thương cũng không muốn làm phiền hắn.
Lòng Dư Tu Bách mềm hắn đi, cầm khẽ tựa nên mái tóc mượt mà của tiểu cô nương, ngón tay quấn lấy đùa nghịch vài lọn tóc mềm mại của nàng.
Qua một hồi lâu, Dư Tu Bách lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
"Mẫu thân phát hiện chuyện của chúng ta rồi."
Sườn mặt tiểu cô nương dựa vào lồng ngực kiên cố của nam nhân, rầu rĩ nói.
“Chúng ta muốn thành thân, chờ biểu ca tới cầu hôn được không?”
Dư Tu Bách không sợ bị mẫu thân tiểu cô nương phát hiện, điều duy nhất khiến hắn lo lắng bây giờ đó là hôn ước chưa thể giải quyết với Chu Thấm Nhiên.
“Mẫu thân còn nói, huynh đã...... Đã có hôn ước với người khác!"
Dư Tu Bách ôm tiểu cô nương trong ngực, lúc tiểu cô nương nói những lời này, Dư Tu Bách thậm chí có thể cảm giác được toàn bộ thân thể của nàng đều lo lắng đến run lên, lồng ngực hắn ngay lập tức bị một cơn sóng nóng bỏng đánh úp tới.
Túi khóc nhỏ lại khóc.
“Thê tử của ta chỉ có thể là muội. Chờ biểu ca xử lý xong chuyện kia, chúng ta thành thân luôn được không? Cho muội làm một tân nương tử đẹp nhất trên đời này."
Nam nhân gắt gao ôm chặt tiểu cô nương đang cố sức đẩy hắn ra.
“Vậy huynh đã nói chuyện rõ ràng với Chu tỷ tỷ chưa? Muội không muốn chia rẽ các người."
Nguyên Sắt Sắt úp mặt ở lồng ngực nam nhân lặng lẽ chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ.
“Ta đã sai người gửi nàng một phong thư, bên trong viết lời xin lỗi của ta."
Dư Tu Bách lại hôn hôn bình dấm nhỏ đang khóc đến đỏ hồng đôi mắt.
“Nếu... Nếu mẹ muội không đồng ý chuyện của chúng ta thì sao bây giờ?”
Buổi tối lúc phu thê Lâm Nguyệt San truy vấn Nguyên Sắt Sắt tuy không nói rõ là không đồng ý hôn sự, Nguyên Sắt Sắt vẫn rất lo lắng đề phòng.
“Là ta chiếm tiện nghi, nhạc phụ nhạc mẫu làm ta khó xử cũng phải phép."
Nam nhân cũng không ngại nhận trách nhiệm về việc này.
"Đồ mặt dày!" Nguyên Sắt Sắt nũng nịu với hắn.
Dư Tu Bách lại hôn miệng nhỏ của tiểu cô nương một cái, nói:
"Trừ ta ra, muội còn muốn gả cho người khác sao?"
“Hừ!"
Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, an an tĩnh tĩnh ghé vào lồng ngực nam nhân, để nam nhân lắng lặng ôm lấy mình.
Cứ trêu chọc trò chuyện một hồi như vậy tâm trạng phiền muộn lúc mới đến đây của Dư Tu Bách cũng tiên tán gần hết, sắp đến hừng đông, Dư Tu Bách sợ có người phát hiện, hôn tiểu cô nương vài cái rồi lặng lẽ rời đi.
Đêm nay, trong phủ tướng quân cũng không ai phát hiện thiếu gia nhà mình vậy mà cả một đêm đều không ở trong phủ.