Nếu không phải An Vương cũng tới Huy Châu, Nguyên Sắt Sắt chút nữa thì quên mình vẫn còn giao kèo với một người.
An Vương thích Chu Thấm Nhiên, nữ tử đầu tiên mà biểu ca động tâm cũng là Chu Thấm Nhiên.
Nghe được thị vệ truyền báo, Nguyên Sắt Sắt mất tự nhiên chớp chớp mắt, trong kế hoạch tiếp theo, An Vương có lẽ cũng có thể giúp mình một tay.
Theo như Nguyên Sắt Sắt đoán, Chu Thấm Nhiên tới Huy Châu hắn là do mẫu thân đã mất của nàng an bài, nàng ta đến đây, chủ yếu là để nhận lại những đồ vật cũ mẫu thân nàng đã để lại, còn cụ thể là gì thì không ai hay biết.
Cùng với sự hoảng loạn của Chu Thấm Nhiên vào buổi tối hôm đó thêm chuyện truy sát của nhóm hắc y nhân ở Hoa Nhai Cốc, Nguyên Sắt Sắt không khó để đoán được, khả năng cao là đám người kia đã sớm ra tay với Chu Thấm Nhiên.
Cuối cùng xuy xét đến trình độ võ công của bọn họ thì có hai khả năng xảy ra, hoặc là vận khí của Chu Thấm Nhiên cực kỳ tốt nên mới thoát được một kiếp, hoặc là ở bên cạnh nàng ta có người âm thầm bảo hộ đã ra tay cứu giúp.
Nhưng chỉ dựa vào Chu Thấm Nhiên tự mình tránh thoát, khả năng này vô cùng thấp.
Có lẽ lúc ngoài ý muốn, những ám vệ vốn phải ẩn thân lại vì bảo hộ cho tiểu chủ tử, rốt cuộc phải lao ra.
“Dư tướng quân không chào đón bổn vương?" Người vừa mới dứt lời truyền báo, giọng nói của An Vương từ cách đó không xa đã truyền đến.
Bọn họ vừa mới dàn xếp một căn nhà ở Huy Châu, không có thời gian để dọn dẹp, một số thị vệ được cử đi chuẩn bị đồ đạc, còn một bộ phận đi quét tước nhà cửa, thủ vệ gác cửa không có, cũng không nghiêm ngặt lắm.
An Vương lại ỷ vào thân phận cao quý của chính mình, được Thái Hậu hết mực sủng ái, bọn thị vệ đối hắn ném chuột sợ vỡ đồ, lập tức xông tới.
Dư Tu Bách đi ra ngoài, phất tay ý bảo bọn thị vệ không cần cản trở, cho họ lui xuống.
"An Vương điện hạ đại giá quang lâm, biểu muội của ta cách xa quá không thể tiếp đón! Mời vào."
Dư Tu Bách theo lễ mỉm cười, tuy nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, thế nhưng không biết vì sao, sau lưng Dư Tu Bách lại hơi lành lạnh, có vẻ như theo sau chuyến thăm của An Vương, một số chuyện rắc rối sẽ đến với hắn.
Dư Tu Bách đối với An Vương này luôn âm thầm chú ý lâu hơn một chút.
Nguyên Sắt Sắt ngồi ở phía bên dưới cạnh Dư Tu Bách, lưng thẳng tắp, cần cổ thon dài, khuôn mặt kiều mị, thoạt nhìn vừa thanh tú lại xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi ở đó, an tĩnh sắm vai một nhân vật làm nền thật tốt, nghe lời hàn huyên ngươi tới ta đi đầy hư tình giả ý của hai nam nhân trẻ tuổi quý tộc, cũng không lộ ra một chút biểu tình không thích hợp.
“Đã lâu không gặp Nguyên tiểu thư, khí sắc của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều."
Tới gần cuối, An Vương nói một câu cổ quái như vậy với Nguyên Sắt Sắt, lúc đi ngang qua Nguyên Sắt Sắt còn chớp mắt một chút với nàng, thấy động tác của An Vương đối với biểu muội, Dư Tu Bách gân xanh nỏi lên, thiếu chút nữa không giữ được nụ cười giả tạo trên mặt.
Ngay sau đó cũng khó hiểu như lúc đến thăm, An Vương lại không tỏ thái độ gì mà nhanh chóng rời đi.
Nguyên Sắt Sắt có chút bối rối, không rõ ý đồ của An Vương, chẳng lẽ hắn đến đây là vì muốn đi thăm thú nhà của bọn họ một vòng? Thật sự là quá kỳ quái.
Chỉ tới đây uống một ly trà?
An Vương vừa mới rời đi, thư của Chu Thấm Nhiên lại đến.
Một phần trong bức thư tướng quân gửi cho Dư Tu Bách là yêu cầu Dư Tu Bách nhân tiện hộ tống Chu Thấm Nhiên khi hắn đưa Nguyên Sắt Sắt hồi kinh.
Khác với lúc trước, khi chưa biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, theo tính cách của Dư Tu Bách, bảo hắn hộ tống một người nhất định hắn không nguyện ý, huống chi là sau khi biết được câu
chuyện phía sau, chưa kể Dư Tu Bách cũng đã nhận định Nguyên Sắt Sắt.
Không lâu trước đây hắn đã trải qua một trận thập tử nhất sinh, hiện giờ còn có một nữ nhân Hương Vân như hổ rình mồi không thể khinh thường, hôm nay lại thêm một An Vương nữa. Giờ phút này, Dư Tu Bách đã phải trả giá quá nhiều vượt xa tưởng tượng của hắn, căn bản không dám đánh cược.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, từ nhỏ đã được sống trong sự yêu thương, sủng ái của người thân, Dư Tu Bách cần dùng đầu ngón chân cũng biết được giữa hắn và cha mẹ tỷ muội của, nàng sẽ chọn ai.
Dư Tu Bách không sợ phụ thân phản đối, đây cũng không phải lần đầu tiên ông phản đối hắn. Hắn chỉ sợ một nhà An Định hầu bị liên lụy bởi sự tình chưa định rõ ngày trước, nếu nhạc phụ nhạc mẫu phản đối, hắn cùng Sắt Sắt có lẽ sẽ không thể đến với nhau..
Nghĩ đến bức thư đính ước, tâm tình rung động trong lòng Dư Tu Bách đối với Chu Thấm Nhiên lúc trước không chỉ đã biến mất, thậm chí còn biến thành oán hận, nhịn không được mà chất vấn: Sao nàng ta lại đến nữa?
Tiểu cô nương nghe được tin Chu Thấm Nhiên, đôi mắt khi nhìn Dư Tu Bách luôn sáng ngời liền trở nên ảm đạm, lông mi cong vút cũng bất an chớp chớp không ngừng, Nguyên Sắt Sắt lặng lẽ quay mặt đi, muốn che giấu biểu tình thương tâm ảm đạm của chính mình.