Mới tờ mờ sáng sắc mặt Dư Tu Bách thoải mái từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc đi đến cửa hang, quả nhiên thấy một gương mặt xụ thành một đống, Hương Vân nhìn hần, đôi mắt không phải đôi mắt, chiếc mũi không phải chiếc mũi, hoàn toàn không dùng con mắt xem Dư Tu Bách.
Khóe miệng run rẩy, chiếc mũi thanh tú cao đẹp hếch đến bầu trời, cho dù là người không biết đã trải qua việc gì, đều có thể nhìn ra được cô nương nha hoàn trang điểm cực kỳ thanh tú đây chán ghét cậu con trai cao lớn tuấn tú như ngọc này.
Làm người khác hoài nghi chính là, rõ ràng thiếu niên có bộ dạng anh tuấn mang chút lưu manh, dường như bộ dáng còn có chút không đứng đắn, nhưng kỳ thật ánh mắt của hắn ngay thẳng đường hoàng. Không phải theo xu hướng tư duy và tâm lý của mấy người con trai quý tộc bình thường là miệng lưỡi trơn tru như vẫn thấy, người trước mắt huy hoàng phong lưu lại túng dục, thậm chí trên người hắn đều mang rất ít khí chất bốc đồng giống như những người trẻ tuổi thường có.
Loại tổ hợp kỳ quái ở trong núi hoang vu này, quả thực có thể khiến cho mọi người tò mò, chẳng qua càng làm cho người khác tò mò trong hang núi có thứ gì, vì sao ánh mắt nam nhân này luôn dịu dàng liếc về phía trong hang núi, nơi đó có mặt gì đáng giá để nhớ nhung, ánh mắt đi chệch hướng như vậy một lát đều không được, tựa hồ như trong chốc lát cũng không thể làm cậu con trai trẻ tuổi này tiếp thu.
Sau khi qua khỏi vùng hoang vu, một đoạn đường phía sau đã không còn hẻo lánh, mà là một con đường lớn do các con đường nhỏ tụ lại tạo thành, dân cư cũng không thưa thớt như con đường mòn vừa rồi.
Bởi vậy cũng có thể nhận ra, Dư Tu Bách vì chiếm tiện nghi của tiểu cô nương mới chọn đi con đường nhỏ không người, cũng xem là hao tổn tâm huyết.
Sau khi xuống núi, vì thanh danh tiểu cô nương, cho dù không phải do Hương Vân “Tỏ thái độ", Dư Tu Bách cũng tự biết không thể làm quá mức, đến lúc đó khắp nơi đều là ánh mắt nhòm ngó, đương nhiên cũng không thể giống như lúc ở trong xe ngựa không biết kiêng nể gì như vậy.
Bản thân Nguyên Sắt Sắt cũng đang nhìn bản đồ, trong lòng sẵn sàng chuẩn bị nghênh đón một hồi trận đánh ác liệt tiếp theo.
Ngoài trừ chuyện liên qua đến Dư Tu Bách, nàng cũng không chán ghét Chu Thấm Nhiên, thấy nhiều cô nương ở Giao Châu tự thân tự lập, thậm chí Nguyên Sắt Sắt còn có chút khâm phục ý tưởng của nàng ta, bên ngoài khu vực Giao Châu có rất nhiều cô nương từ nhỏ quen được nuông chiều theo lối sống an nhàn, thậm chí không có lý tưởng của chính mình, tương lai mơ màng hồ đồ, Chu Thấm Nhiên có thể từ trong vòng luẩn quẩn thoát ra ngoài, đích xác nàng ta cũng có mị lực thu hút của bản thân.
Tiểu cô nương chờ biểu ca hoàn toàn tự nguyện ở bên cạnh nàng, trong lòng cũng chẳng còn hiềm khích gì với Chu Thấm Nhiên, thậm chí Nguyên Sắt Sắt còn nguyện ý giúp Chu Thấm
Nhiên một tay.
Đưa nàng ta đến chiến trường mà nàng ta tha thiết mơ ước.
Đến lúc đó mọi người một nam một bắc, một đông một tây, đều canh giữ ở biên giới, xa mặt cách lòng, gặp mặt cũng không được, lấy danh nghĩa bằng hữu cùng giữ nước tụ họp là được.
“Sắt Sắt, đoạn đường phía dưới cực kỳ xóc nảy gập ghềnh, muội có muốn ra ngoài cưỡi ngựa đi với ta không?"
Nghỉ ngơi một hồi lâu, thân mình Nguyên Sắt Sắt tốt lên rất nhiều, ít nhất ở trong mắt Dư Tu Bách, đã có thể ra ngoài cưỡi ngựa chậm rãi hóng gió, lúc băng qua đoạn đường gập ghềnh, so với ngồi ở trong xe ngựa rộng rãi mà ngã trái ngã phải, ngồi trên lưng ngựa thoải mái hơn nhiều, độ xóc nảy cũng chẳng là bao. Một bàn tay của nam nhân vén rèm lên, đôi mắt thâm thúy dịu dàng mà nhìn chằm chằm tiểu cô nương xinh xắn.
Người Nguyên Sắt Sắt ăn mặc một váy áo nhẹ nhàng hồng nhạt, làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt ngấn nước chứa sức sống, như phải lại không phải, cánh môi ẩm ướt đỏ bừng, không tô mà đỏ, dường như trên má lại điểm xuyết một chút màu hồng cam, một gương mặt như hoa sen xinh đẹp kiều mị đến kỳ lạ. Chiếc cổ thon dài tinh tế, xương quai xanh hình dạng tinh xảo, ở trên người Nguyên Sắt Sắt, có vẻ như gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc tiểu cô nương mỉm cười nhìn Dư Tu Bách, làm người khác hận không thể đào ra tim dỗ nàng tươi cười.
"Được nha!"
Nguyên Sắt Sắt vui vẻ lên, giọng nói kiều mềm ngọt mỹ, kỳ thật ở trong xe ngựa nàng đều sắp bị nghẹn đến hỏng rồi, sớm muốn được ra chơi, bất đắc dĩ Dư Tu Bách nhìn nàng nhìn đến kỹ càng, bên người còn có một Hương Vân quản nàng mọi lúc.
Ánh mắt Dư Tu Bách cưng chiều nhìn tiểu cô nương thoáng chốc tràn đầy vui vẻ, hai đùi kẹp nhẹ bụng ngựa, vó ngựa tiến lên vài bước về phía trước, Dư Tu Bách vừa lúc ngừng ở trước cửa xe ngựa.
Nguyên Sắt Sắt vui sướng chạy ra ngoài, Hương Vân hoàn toàn không phản ứng lại kịp, eo tiểu cô nương trực tiếp bị nam nhân một phen ôm lấy, lập tức cưỡi trên ngựa trắng của Dư Tu Bách.
“Biểu ca, ngựa của chúng ta nhanh một chút được không?"
Sợi tóc của tiểu cô nương bị gió thổi bay lung tung, làn tóc không được buộc chặt bay đến trong miệng Dư Tu Bách, nam nhân cắn một miếng.
Chiếc cm đụng nhẹ lên trên trán tiểu cô nương, chiếc cầm có chút râu nhọn thoải mái mà cọ cọ mái tóc mềm mại đen nhánh của Nguyên Sắt Sắt.
"Được." Dư Tu Bách thực nhanh đồng ý.
Hai đùi mạnh mẽ rần chắc kẹp bụng ngựa, con ngựa đỏ nhỏ rất ăn ý với chủ nhân liền chạy lên ngay.
Dáng người Nguyên Sắt Sắt nhỏ xinh, ngồi ở phía trước, vừa lúc bị thân thể nam nhân bao bọc lấy, cánh tay rắn chắc gắt gao bọc nàng ở trong ngực, con ngựa chạy nhanh lên, đón cơn gió mát lạnh lúc chạng vạng, độ ấm của nam nhân xuyên qua cánh tay và ngực truyền tới người Nguyên Sắt Sắt, làm Nguyên Sắt Sắt vốn nghĩ rằng bản thân sẽ bị gió lạnh thổi đến mà nổi da gà, liền trong lòng đều là ấm áp đan xen.
“Biểu ca, ta rất vui." Nguyên Sắt Sắt nghiêng khuôn mặt nhỏ, miệng và đôi mắt đều cười đến cong lên.
Dư Tu Bách lợi dụng lúc tiểu cô nương chưa chuẩn bị, cắn cánh môi nàng, ở trên miệng nàng hung hăng mút một ngụm.
“Vui vẻ? Biểu ca hy vọng uội mãi mãi đều vui vẻ." Dư Tu Bách kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa đỏ tăng tốc độ, chạy càng nhanh.
Ánh chiều tà muốn lặn lại không lặn kéo dài ra, lấp đầy hơn phân nửa toàn bộ không trung, tiểu nữ nhi sung sướng cưỡi ngựa, chiếc bóng của hai người cũng bị kéo thật sự dài, quấn thật sự chặt, cả đời đều không rời xa.