Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 62




Nàng đã sợ hãi hắn đến mức thành toàn cho hắn và nữ nhân khác? Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu khi Dư Tu Bách ngây ngốc, đầu óc hỗn độn một mảnh, cho đến sau khi Phó Triều Sinh “nghênh ngang vào nhà" mới lạnh mặt, chuẩn bị đi đuổi Phó Triều Sinh ra.

Nguyên Sắt Sắt thực không muốn bị những người khác thấy một mặt này của chính mình, mặc dù Phó Triều Sinh có thể nói là một trong những người mà nàng tin tưởng nhất, từ lúc bắt đầu hắn đối với bệnh của nàng rất tận tâm tận lực, đến cả thuốc tiên như nhụy Tuyết Liên có tiền cũng không mua được như vậy đều không chút do dự đưa cho nàng dùng hết.

Tuy rằng Triều Sinh ca ca vẫn luôn duy trì tình cảm thân thiết với nàng, Nguyên Sắt Sắt lại không biết vì sao, nàng không muốn để hắn thấy bộ dáng hiện tại của nàng.

Tiểu cô nương nghĩ, nếu Triều Sinh ca ca thật sự thấy được một màn này hôm nay, hẳn là sẽ thất vọng về nàng.

Có một số việc nàng có thể làm trong âm thầm lặng lẽ, nhưng nàng không muốn làm người bảo vệ mình thất vọng.

Phó Triều Sinh gõ vài lần, không ai trả lời, góc chiếc áo xanh của chàng trai dính bùn đất ẩm ướt, chứng tỏ y xác thật là mới hái thuốc từ trên núi trở về, nhưng quần áo nửa người trên của Phó Triều Sinh đều rất sạch sẽ, ngay cả một ít tóc tai cũng không hề lộn xộn.

Nếu như không chú ý đến chỗ lòng bàn tay nam nhân có dính chút bùn đất màu nâu khô cần bám trên da, Ai có thể nghĩ đến nam nhân gần như không chút cẩu thả này là vừa từ trên núi hái thuốc xuống, cũng chưa kịp rửa mặt, đã lập tức chạy tới xem tình huống của Nguyên Sắt Sắt.

Mặc kệ là lúc nào thì Phó Triều Sinh đều cười đến rất ôn hòa, phảng phất trời sinh y chính là người như vậy, đối với ai cũng đeo thêm một tầng mặt nạ.

Mặc dù khi còn nhỏ lúc Nguyên Sắt Sắt nhặt được y, y tuy còn bé như vậy, bị người khác đánh gãy chân, bọn buôn người cũng không muốn chữa cho y, thì trên khuôn mặt nhỏ đã bị bôi bẩn của Phó Triều Sinh đều rất bình tĩnh.

Ngay cả bây giờ, Nguyên Sắt Sắt cũng không dám đảm bảo nếu như chính mình gặp phải chuyện đã xảy ra với Phó Triều Sinh, khi còn nhỏ chính mình có phải còn có thể bình tĩnh giống y như vậy hay không.

Dường như mọi thứ trên đời đều không liên quan đến hắn, sở dĩ Nguyên Sắt Sắt đối với hắn không có quá nhiều tình cảm nam nữ, phần lớn đều là vì lý do này.

Cửa truyền đến âm thanh nâng rèm châu lên.

Nguyên Sắt Sắt giật mình tỉnh lại từ trong sự ngây ngẩn trước Dư Tu Bách, nuốt xuống một một ngụm nước bọt lớn để thấm ướt cổ họng, mới có sức lực nói ra nhiều chữ liên tục như vậy:

"Triều Sinh ca ca, huynh, huynh đợi chút rồi bước vào, ta vừa mới... vừa mới có một chút không tiện, thật sự xin lỗi."

Giọng nói của tiểu cô nương khàn khàn, Phó Triều Sinh liền hiểu rõ kế hoạch của mình đã thành công, cũng dễ dàng đoán được đã xảy ra chuyện gì ở trên người nàng.

Nhiều nhất là mười năm,  hắn còn có thể chờ mười năm...

Phó Triều Sinh cũng không phải đối có tình cảm nam nữ với Nguyên Sắt Sắt, lại nói, mối quan hệ của hai người giống như là một loại tình cảm rất phức tạp, tựa như bạn bè, lại cảm thấy thân thiết hơn so với bạn bè, là người yêu, nhưng lại không đơn thuần là mối quan hệ tình cảm như người yêu, nói là huynh muội, giống như huynh trưởng đối xử với với muội muội cũng không đủ kiên nhẫn như Phó Triều Sinh đối với Nguyên Sắt Sắt.

Mối quan hệ giữa hai người vừa phức tạp lại vừa thân mật.

Phó Triều Sinh dừng bước lại, giọng nói dịu dàng đáp lời: "Được. Lát nữa ta đây lại đến xem muội. Có điều gì không thoải mái nhất định phải sai người tới báo cho ta!”

“Ừm, được, Triều Sinh ca ca." Nguyên Sắt Sắt đồng ý.

“Huynh mau đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi." Ước chừng sau khi trôi qua nửa nén hương, Nguyên Sắt Sắt nghiêng người đi, đẩy đẩy Dư Tu Bách.

Trong lòng Dư Tu Bách chua xót và tức giận còn chưa tan đi, cúi đầu xuống lại thấy sắc mặt tiểu cô nương mà đau lòng muốn chết, nào đâu cam lòng buông nàng ra mà rời đi.

“Sao có thể lại nói lời vô nghĩa như vậy? Muội không gả cho ta, muội gả cho ai? Lúc ở dưới đáy cốc Hoa Nhai chính Sắt Sắt đồng ý với ta rồi, phải gả cho ta làm thê tử của ta."

Dư Tu Bách bất chấp, xem như không thấy không nghe ý nguyện đuổi khách của tiểu cô nương, giống như lưu manh ôm lấy thân mình mềm mại của tiểu cô nương không chịu buông tay.

“Ta đồng ý với huynh hồi nào?"

Nguyên Sắt Sắt hỏi lại, trên khuôn mặt nhỏ hận không thể viết ra ba mặt khiếp sợ.

“Chính là một lần kia lúc chúng ta ở trên cây, ta ôm muội, hỏi muội muốn hay không, muội nói muốn, sau đó ta nói nếu... "

Nguyên Sắt Sắt nhớ tới giữa trưa ngày đó bản thân bị nam nhân đè ở trên cây, khi đó thân thể nàng còn chưa khoẻ lại, nam nhân đối với nàng còn chưa có quá mức như hôm nay, chỗ kia bị hắn tiến vào rất thoải mái. Khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương bị nam nhân nói đến đỏ bừng, che lại miệng hắn, nhỏ giọng mà nhanh chóng phủ định: "Khi đó không có tính."

“Vậy nói khi nào mới được tính?" Dư Tu Bách nhướng mày hỏi.

“Tóm lại muốn tính thì cho ta một sự tin tưởng nhỏ mới được, có phải hay không?"

Con mắt nam nhân nhìn Nguyên Sắt Sắt chăm chú, chỗ sâu trong con ngươi dường như đang có một ngọn lửa muốn thiêu đốt, cực kỳ có lực áp chế.

Có lẽ là cơ thể yếu ớt của Nguyên Sắt Sắt đã khiến cho thiếu niên còn chưa trưởng thành này có thêm một chút thành thục, cũng có lẽ do biến cố bị phụ thân bắt đến biên quang, Dư Tu Bách bây giờ đã trưởng thành nhiều hơn so với Dư Tu Bách cùng bọn họ đến kinh thành.

“Muội còn chưa suy nghĩ kĩ." Tiểu cô nương dúi đầu vào lồng ngực nam nhân, giọng nghẹn ngào nói.

Dư Tu Bách mở miệng thở dốc, muốn nói, nếu chưa nghĩ ra, vậy gả cho ta trước được không? Nhưng suy xét đến không thể ép tiểu cô nương quá chặt, hơn nữa sau đó có lẽ lại sẽ gặp được

Chu Thấm Nhiên, làm hắn càng muốn tình cảm sâu đậm hơn một chút cùng với tiểu cô nương.

Hắn tin tưởng bọn họ có thể cùng nhau sống đến đầu bạc, nhưng hắn sợ tiểu cô nương chưa bao giờ ăn qua khổ sẽ bị hiện thực đánh bại.

Kỳ thật Nguyên Sắt Sắt kiên cường hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Dư Tu Bách.

Cho dù Dư Tu Bách đã biết lúc trước Nguyên Sắt Sắt thích hắn, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không dám đánh cược.

Hắn biết bản thân đánh cược không nổi.