Mới đầu Dư Tu Bách đi vào trong thân thể Nguyên Sắt Sắt, một là vì bị tên Phó Triều Sinh mà tiểu cô nương kêu làm cho tức giận, thứ hai là vì hắn cũng bị tiểu cô nương khơi mào nổi lên dục vọng.
Nhưng về sau, sau một lần lại một lần thọc vào rút ra ở trong huyệt mềm mại của tiểu cô nương, tâm tư Dư Tu Bách đã sớm không còn thuần khiết như lúc trước nữa, dục vọng trong cơ thể hoàn toàn bị tiểu cô nương khơi lên, dục vọng dạt dào đấu đá lung tung ở trong cơ thể Nam nhân, lý trí hoàn toàn không thể khống chế.
Càng về sau cuộc hoan ái, lúc này tiểu cô nương đã sớm không còn kêu ê ê a a "Thật thoải mái", nàng bị đè ở dưới thân Nam nhân cường tráng, giọng nói kêu la đều nghẹn lại, đôi mắt sưng đỏ cũng bị nước mắt rửa sạch.
"Từ bỏ, biểu ca... Sắt Sắt thật sự... Từ bỏ... "
Giọng nói của tiểu cô nương bị cắm đến rời rạc rách nát, trong đầu thầm nghĩ, hôm nay Hương Vân đi đâu vậy, tại sao còn chưa trở lại?
Hu hu... Nàng sai rồi.
Đôi mắt hạnh của Nguyên Sắt Sắt sưng lên, nàng không ngờ biểu ca lại lợi hại đến vậy, nếu nàng sớm hiểu rõ điều này, sớm biết rằng lúc ở phía dưới vách núi, nàng phải khống chế chính mình thật tốt, không cần sớm đi cá nước thân mật cùng với biểu ca như vậy.
Dù cho biểu ca sẽ nhớ đến buổi tối say rượu ngày đó, thì cũng cần phải qua thêm một đoạn thời gian.
Ít nhất, ít nhất hiện tại ở trong lòng biểu ca nàng vẫn là thiếu nữ trong sạch như gió mát trăng thanh, mà không phải như bây giờ... dường như ở trong lòng Dư Tu Bách đang có ý muốn cùng nàng nhấc lên quan hệ “Dã thú động dục".
Lần đầu Nguyên Sắt Sắt không muốn cùng Dư Tu Bách có tiếp xúc quá thân mật, từ nội tâm nàng lần đầu thực sự muốn trốn tránh.
Nàng thật sự quá mệt mỏi.
Hiện giờ thân thể Nguyên Sắt Sắt so với lúc vừa đến sơn trang Bạch Vân đã tốt hơn nhiều, tuy rằng căn cơ được nhụy Tuyết Liên bù đẩm sinh khí, nhưng rốt cuộc vẫn phải yêu cầu công trình hết sức công phu, ngày một ngày hai chắc chắn không đủ, còn cần phải dưỡng từ từ, dùng chút thuốc lành tính ôn hoà chậm rãi tẩm bổ là được.
Giờ phút này tuy rằng nàng rất mệt, lại không giống như trước kia mệt đến mức trực tiếp ngất xỉu.
"Từ bỏ..... "
Giọng nói tiểu cô nương không chỉ yếu ớt mà chỉ là ẩn ẩn khóc nức nở, còn có thật sự khàn khàn nói không nên lời.
Đôi mắt của Nam nhân bị dục vọng thiêu đốt tới đỏ đậm lúc này mới lấy lại tinh thần, hối hận áy náy mà ôm lấy tiểu cô nương, vùi sau vào cổ tiểu cô nương mạnh mẽ thở dốc.
"Thực xin lỗi...... "
Dư Tu Bách đau lòng muốn chết, cảm giác áy náy tựa như thác lũ nhấn chìm chính mình, tựa như một tảng đá nặng đè ở trong lòng hắn, lòng nặng trĩu mà rơi xuống.
Hắn cũng không biết, sao mọi chuyện lại thành ra thế này, thậm chí Dư Tu Bách cũng không dám tin tưởng, hắn sẽ đối xử với tiểu cô nương mà hắn đã từng thề thốt muốn đều bảo vệ suốt đời như vậy.
Hắn quả thực không phải là một con người!
Dư Tu Bách oán hận đấm một quyền vào mặt chính mình, đánh đến mức trong miệng xuất hiện vị máu.
Mặc kệ là vì lý do gì, hắn đều không nên đối xử với Sắt Sắt như vậy.
"A... Biểu ca... "
Trái tim của Nguyên Sắt Sắt thất lại một chút, sau khi trải qua việc này, thân thể của nàng giống như bị thứ gì đó nghiền qua thật nặng thật mạnh, muốn làm gì dù có chút lòng nhưng cũng chẳng đủ hơi sức. Muốn theo thói quen ôm lấy hắn cũng không còn sức lực mà nhúc nhích.
Dư Tu Bách nhìn thấy hành động tiểu cô nương quẫn bách lui về phía sau thì trong lòng liền đau xót.
Nàng... đang sợ hắn!
“Sắt Sắt... Muội đừng sợ, ta sẽ không làm hại muội."
Nam nhân áy náy đến không được, cánh tay dài vớt lên eo nhỏ Nguyên Sắt Sắt, thân thể người con gái mềm mại giống như nước, giờ phút này đã không còn một chút sức lực nào để chống lại nam nhân, động tác nam nhân mềm nhẹ, cũng luyến tiếc làm nàng không thoải mái nào dù chỉ là một chút, Dư Tu Bách ở phía sau, dán cằm lên cổ tiểu cô nương cọ nhẹ xin lỗi.
"Ta... Ta biết."
Đầu tiểu cô nương quay đi, một giọt nước mắt rơi xuống, vừa lúc đọng lại ở trên cánh tay đang vòng qua eo nàng.
"Sắt... Sắt... "
Lúc không lăn giường hoan ái, Nguyên Sắt Sắt vừa khóc thì Dư Tu Bách đã gấp gáp nói cũng nói không ra hơi...
Nguyên Sắt Sắt hít hít cái mũi, tay nhỏ lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: "Biểu ca, Sắt Sắt biết huynh không phải cố ý, nhưng là Sắt Sắt... Nhưng là Sắt Sắt... mà nói... "
"Sắt Sắt...... "
Đột nhiên Dư Tu Bách có dự cảm chẳng lành, gấp gáp ôm lấy tiểu cô nương, ôm được người trong lòng làm hắn tâm viên ý mã, chẳng còn rảnh rang để ý đến chuyện gì.
Nguyên Sắt Sắt quay mặt đi, đôi mắt to tràn đầy xinh đẹp, trong sáng nước mắt lấp lánh, giống như phản chiếu rõ ràng khuôn mặt người Dư Tu Bách, tiểu cô nương khụt khịt nói:
“Sắt Sắt trước nay... trước nay đều biết, biểu ca... cô nương biểu ca... thích... Không phải là ta, mà là... là... mà là Chu tỷ tỷ."
Đáp án này đối với nàng mà nói, thật sự là quá mức đau lòng, dù đã nói rất nhiều lần, nhưng khi nhắc đến vẫn nghèn nghẹn ở trong cổ họng, lòng ngực và phổi nặng trĩu đến mức nói không nên lời.
Chẳng qua vừa mới nói ra, câu tiếp theo liền giống như mây trôi nước chảy, lưu loát thêm không ít.
“Người biểu ca thích là Chu tỷ tỷ."
Tiểu cô nương lại nhấn mạnh một lần nữa, nước mắt rời rạc mà rơi xuống, phút chốc, hốc mắt lại lập tức bị nước mắt mới lấp đầy.
Rõ ràng trong mắt tiểu cô nương tất cả đều là nước mắt, hoàn toàn không thấy rõ người trước mặt, Dư Tu Bách nhìn đôi mắt sương mù mênh mông kia của nàng, vẫn là tránh khỏi chột dạ lại đau lòng.
“Sắt Sắt... "
Dư Tu Bách mở miệng, phun ra mấy chữ khô khốc, hắn biết điều tiểu cô nương nói chính là sự thật, hắn không có lý do gì phản bác, đối với tính cách Dư Tu Bách mà nói, kỳ thật hắn không hề e sợ hay trốn tránh thừa nhận mình đã từng thích một cô nương khác, ngược lại, bình thản mà đối mặt với quá khứ của chính mình. Hắn không phải là loại người vừa có tình mới liền muốn bôi nhọ quá khứ của chính mình.
Chỉ là hắn không muốn nhìn thấy tiểu cô nương của hắn khóc.
“Ta cũng biết hôm nay biểu ca không phải cố ý... Ta... Ta... Ta nguyện ý rời khỏi, thành toàn... Thành toàn cho các huynh."
Nguyên Sắt Sắt nói xong, tưởng tượng đến cảnh chính mình thật sự đã từ bỏ biểu ca, mà thành toàn hắn với cô nương khác, bộ dạng khóc đến nức nở, cả người khóc đến mức xỉu ở trong lòng ngực Dư Tu Bách.
"Sắt Sắt!"
“Thùng thùng"
"Sắt Sắt? Ta có thể vào trong không?" Ngoài cửa truyền đến giọng nam dịu dàng quen thuộc.