Không nghĩ tới người đến lúc này, người mà nàng tâm tâm niệm niêm vẫn là tên mặt trắng kia, nháy mắt gương mặt tuấn mỹ của Dư Tu Bách trở nên âm u, ngón tay rút ra không thương tiếc chút nào, đè lại bả vai mảnh khảnh của tiểu cô nương, cây gậy hình trụ thô to hung hăng cắm vào trong.
Nháy mắt chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ bị lấp đầy, không có màn dạo đầu, sự to lớn của nam nhân làm nàng no căng khó chịu.
Nguyên Sắt Sắt bị nam nhân đột ngột cắm vào làm cho nước mắt rơi xuống, miệng nhỏ cũng bị môi lưỡi hung hãn ác độc nảy sinh lấp kín, miệng trên miệng dưới đều được lấp đầy.
Tim hai người đều đập như sấm, một người là bị chọc tức và sảng khoái, âm hộ thiếu nữ siết chặt làm Dư Tu Bách cực kỳ thoải mái, còn một người bị nam nhân hung hăng cắm vào, c/ôn th/ị/t lớn mong muốn đã lâu rốt cuộc cũng cắm vào thỏa mãn nàng.
Môi đỏ bị lấp kín thoát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tiểu huyệt bị hung hăng cắm vào hoàn toàn không thể ức chế được cao trào, d/ương v/ật thô to cứng rắn hoàn toàn dán sát vách thịt hẹp dài
của tiểu cô nương, phảng phất như hai người chính là một đôi trời sinh, d/ương v/ật cực kỳ phù hợp.
Tay chân Nguyên Sắt Sắt bị cắm đến bủn rủn, sự đấu tranh duy nhất là run rẩy.
Cao trào tình triều bộc phát ra, nam nhân không nói lời nào mà gặm nàng, vô tình tấn công vào sâu bên trong nàng, hai người hông đối với hông, hung hãn cắm vào lại rút ra, c/ôn th/ị/t hồng nhạt thọc đến đỏ đậm.
hoa h/u/y/ệ/t Nguyên Sắt Sắt bị nam nhân mãnh liệt tấn công vào trong nên nhanh chóng co rút lại, c/ôn th/ị/t thật lớn giống như đóng cọc cẩm vào lại rút ra.
"A... Thật thoải mái... " Lúc trước tình triều trong cơ thể tiểu cô nương gần như chèn ép nàng xuống, sự tức giận của nam nhân cân bằng cực tốt sự hưng phấn của nàng.
Nguyên Sắt Sắt bị ** vừa choáng váng vừa thoải mái, đôi mắt âm u của nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giọng nói khàn khàn như rắn dán ở bên tai nàng hỏi nàng: "Biết người ** muội là ai không? Hả?"
Nam nhân kịch liệt cắm vào, mỗi một lần đều là cả cây hoàn toàn đi vào, sâu vào trong toàn bộ tiểu huyệt nhỏ hẹp, làm cực kỳ mãnh liệt. Lần này q/uy đ/ầu nhô lên đụng vào hoa tâm, làm
thân mình mềm yếu của tiểu cô nương bị đụng đến run rẩy.
"A...... A...... Đau...... "
“** muội chính là ta, là Dư Tu Bách, là biểu ca của muội!"
Nam nhân không chê phiền cúi ở bên tai Nguyên Sắt Sắt lặp lại dặn dò.
“Biểu ca?"
“Ưmm... Biểu ca... Sắt Sắt đau... Sắt Sắt chịu không nổi... " Tiểu cô nương phảng phất như bắt được một cây rơm cứu mạng.
Hắn biết nàng không tỉnh táo, giờ phút này nàng kêu tên người khác thì hắn không nên tức giận.
Nhưng vì sao hắn không nên tức giận? Tiểu cô nương của chính mình kêu tên nam nhân khác, vợ hắn gặp được nguy hiểm người thứ nhất nghĩ đến lại không phải là hắn.
Dư Tu Bách càng giận, động tác dưới háng càng mạnh, càng muốn hoàn toàn ** cô nương mê người dưới thân này.
hoa h/u/y/ệ/t làm sao lại vừa khít vừa mềm như vậy cắm cũng cắm không đủ, xoắn cũng không được.
“AAAAAA -- "
“Muốn người là muội, không cần người cũng là muội, khó mà làm được!”
Dư Tu Bách làm đến vui vẻ, hai tròng mắt sướng đến đỏ lên, trong lòng còn giận, như thế nào sẽ theo ý tiểu cô nương dễ dàng, liền thả nàng ra như vậy.