Dư Tu Bách lại xoa xoa đôi má mềm mại, trắng nõn của cô gái nhỏ, nhịn không được cúi sát, dán vào mặt nàng một chút, mềm mềm mịn mịn cùng với một tia xúc cảm lạnh lạnh làm Dư Tu Bách muốn dính lấy cô gái nhỏ mãi thôi, vĩnh viễn ôm chặt lấy nàng vào trong lòng ngực, như vậy nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hẳn.
Không bao lâu, Hương Vân cau mày cảnh giác, lợi dụng việc đốt hương tiến vào nhìn nhìn hắn.
Tiểu nha đầu nhìn hắn, trong mất tất cả đều là đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ôm tiểu thư của nàng, trong phòng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt không mang theo thiện cảm, sợ Dư Tu Bách không nhận ra nàng đang đề phòng hấn.
Dư Tu Bách nhẹ nhàng buông cô gái trong lòng ngực ra, để nàng an ổn nằm ngoan, mở một nụ cười gượng gạo.
Hắn xác thực không phải người tốt.
Trước khi rời khỏi phòng, Dư Tu Bách hôn lên khuôn mặt nhỏ của Nguyên Sắt Sắt một cái, Hương Vân ở một bên nổi trận lôi đình, nhịn không được muốn mở miệng nhắc nhở biểu thiếu gia một tiếng, nhưng Dư Tu Bách không đợi nàng kịp nói gì đã lập tức đi ra ngoài.
“Hừ." Hương Vân hừ lạnh một tiếng, đắp lại chăn bông bị Nguyên Sắt Sắt đá ra, lại kiểm tra trong phòng một phen, đi đến đóng lại cửa sổ hơi mở.
Dư Tu Bách trở về trong viện, luyện xong một bộ kiếm pháp sau đó đi ngủ.
Trong căn phòng cửa đóng chặt, thiếu niên chân dài đang nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chọn cách nghe theo trái tim mình, lặng lẻ tiến vào phòng Sắt Sắt ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, thoải mái nằm xuống.
Ngay khi đầu vừa chạm gối, sự mệt mỏi của mấy ngày nay liền ập đến, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cả hai người đều đánh một giấc thật sự thoả mãn.
Lúc ở dưới sơn động Dư Tu Bách phải chăm sóc Nguyên Sắt Sắt, buổi tối trong rừng phải lo lắng, canh chừng thú rừng có đột ngột xuất hiện, khi ngủ phải cảnh giác, căn bản không dám ngủ say. Thân thể vốn đã rất mệt mỏi, mấy ngày nay đi đường cũng rất vất vả, lần này đến được ngoại ô Dư Tu Bách ngủ cũng thật khá ngon.
Nguyên Sắt Sắt lúc đầu ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm sau, nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang vây lấy mình, giống như một con trăn khổng lồ, một vòng lại một vòng quấn lấy thân thể nàng, một khe hở cũng không bỏ sót.
Sáng hôm sau, trời hừng sáng.
“Biểu ca? Huynh sao lại ở đây?"
Nguyên Sắt Sắt thử giật giật cánh tay, tránh không khỏi ôm ấp của Dư Tu Bách, nhưng nam nhân ngược lại càng ôm càng chặt.
"Biểu ca?"
Dư Tu Bách chớp chớp đôi mắt mờ mịt, trong mắt mơ màng, rõ ràng còn chưa tỉnh táo.
Nguyên Sắt Sắt hôn lên mắt Dư Tu Bách, biểu ca như vậy thật sự rất đáng yêu, rất khác so với hình tượng vững chãi bảo vệ nàng thường ngày.
Trước nay, Dư Tu Bách luôn là người lấy thân bảo vệ nàng, khi gặp nguy hiểm đuổi giết luôn là biểu ca bảo vệ nàng thật cẩn thận ở sau lưng. Khi bên ngoài trời lạnh cũng là biểu ca cởi quần áo của mình đắp lên người nàng, lần đó va phải thuyền chở đồ của An Vương, khi đám người kia đang chuẩn bị tiến về phía nàng cũng là biểu ca bảo vệ nàng thật tốt.
Chính bởi vì người mình thích đối xử với mình quá tốt, cho nền càng tiếp xúc, Nguyên Sắt Sắt mới càng luyến tiếc, càng bị hắn hấp dẫn. Cho nên nàng mới ghen ghét việc hắn thích người khác.
Nếu như hắn kết hôn, mà thê tử của hắn là một cô gái khác, thì có lẽ sau này hắn sẽ không còn đối xử với nàng tốt như vậy nữa, có lẽ hắn cũng sẽ không theo bản năng mà che chở nàng?
Hắn sẽ để mắt đến một cô gái khác?
Thiếu nữ hoài xuân Nguyên Sắt Sắt lại bắt đầu trầm tư, người nàng thích cũng chỉ có một mình Dư Tu Bách, chỉ có thiếu niên cưỡi ngựa cao lớn ngày ấy nhìn nàng mỉm cười dưới ánh nắng ngày xuân.
Hương Vân luôn nói với nàng rằng biểu thiếu gia không đáng để nàng thích hắn như vậy, nhưng làm sao một người chưa từng yêu có thể thật sự hiểu được, thích một người là chấp nhận trả giá, sao có thể tuỳ ý điều khiển trái tim mình được đây? Nghĩ thích liền thích, nghĩ không thích liền không thích.
Nguyên Sắt Sắt khống chế không được bản thân, nhớ đến biểu ca đối xử tốt với nàng, nàng sẽ vui vẻ cười cong môi, cả ngày đều vui vẻ đến nổi buổi tối sẽ vì quá hạnh phúc mà ngủ không
được.
“Sắt Sắt!"
Nam nhân duỗi tay chân, bất quá chỉ được một lúc lại quấn lấy trên người Sắt Sắt.
“Sắt Sắt, muội làm thê tử ta đi, có được không?"
Nam nhân vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói mang theo giọng khàn khàn, đôi mắt như được gột rửa sạch sẽ, chăm chú nhìn Nguyên Sắt Sắt lộ rõ chân thành.
“Sắt Sắt, muội làm thê tử của ca ca có được không?"
Nam nhân ghé sát trán kề trán, nhìn sâu vào đôi mắt không hề được che đậy của Nguyên Sắt Sắt.
“Biểu ca, đêm hôm đó là muội vụng trộm mới có, muội biết người huynh thích là Chu tỷ tỷ, muội chính là thích huynh, nên càng không muốn làm huynh đau lòng... " Tiểu cô nương như
chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
“Biểu ca, đêm hôm đó là muội vụng trộm mới có, muội biết người huynh thích là Chu tỷ tỷ, muội chính là thích huynh, nên càng không muốn làm huynh đau lòng... " Tiểu cô nương như
chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
“Thích huynh, chỉ muốn huynh vui vẻ, nên không bắt buộc biểu ca cả đời đều phải ở bên ta...... "
Khuôn mặt nhỏ hơi hơi ngẩng lên khóc nước mắt lã chã, nước mắt treo ở trên cằm, nhu nhược đáng thương.
Cái miệng nhỏ của Nguyên Sắt Sắt in lên môi Dư Tu Bách, lấp kín miệng hắn, nhìn vào mắt hắn cầu xin.
“Biểu ca cùng Chu tỷ tỷ trai tài gái sắc, tình ý hai bên, các ngươi ở bên nhau tự nhiên là...... Tự nhiên là...... Duyên trời tác hợp...... "
Dư Tu Bách chặn lại lời Nguyên Sắt Sắt nói bằng một nụ hôn.
“Ta là nam nhân, ta sẽ bảo hộ muội, sao lại để muội lo lắng về chuyện đó?" Dư Tu Bách ôm lấy eo Nguyên Sắt Sắt, nắm chặt tay tiểu cô nương, nói lời hứa hẹn với nàng.
“Tin tưởng ta, nàng chỉ cần chuẩn bị tốt làm một cô dâu xinh đẹp nhất. Chuyện khác đều giao cho ta, có được không?" Đầu lưỡi nam nhân liếm lên những giọt nước mắt trong veo trên mặt tiểu cô nương đầy đau lòng và thương tiếc.
“Sắt Sắt đừng sợ, chỉ cần đợi ca ca đem xứng lễ đến cầu thân.