Sau khi cùng cô gái nhỏ trong lòng ngực mây mưa, cơn buồn ngủ ập đến, Dư Tu Bách đi đến đống lửa thêm chút củi khô rồi mới lại ôm Nguyên Sắt Sắt ngủ tiếp.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi sắp ngủ là sau khi bọn họ tìm được đường trở về, hắn liền nhờ mẹ giúp hắn đến cầu hôn gia đình Sắt Sắt.
Dư Tu Bách nhắm mắt lại, đặt cầm trên trán cô gái nhỏ an ổn ủng say.
Kể từ lúc hắn quyết định muốn cưới Sắt Sắt, mối tình của hắn cùng Chu Thấm Nhiên vừa bắt đầu mấy ngày liền chấm dứt.
Con đường dưới vách núi rất khó đi, tuy có một số dấu vết của con người sinh sống nhưng chỉ là đám người đi lạc để lại, ngoại trừ một ít vật liệu còn sót lại trong hang, giải quyết được nhu cầu cấp thiết của hai người là lửa thì không có gì cung cấp cho nhu cầu ăn uống của bọn họ.
Nếu bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi đây, bọn họ chỉ có thể vào rừng tìm thức ăn, huống hồ dạ dày của Nguyên Sắt Sắt vẫn chưa khoẻ lại sau một vài yến tiệc toàn thịt nướng.
Tuy rằng hai ngày liền đi ra ngoài đều không phát hiện được một chút manh mối, nhưng sau khi giới hạn giữa Dư Tu Bách cùng Nguyên Sắt Sắt được phá bỏ, hai người lại càng thêm tình nồng ý mật, dưới vách núi mỗi một cái liếc mắt đều là không thể diễn tả nổi hết tình cảm của đối phương.
Dư Tu Bách mập mờ để lộ ra bản thân có ý định muốn cưới tiểu cô nương làm vợ, đầu tiên trong ánh mắt của cô gái nhỏ tràn đầy niềm vui không che giấu được, sau đó lại trở nên buồn bã, cố ý vô tình nói sang chủ đề khác.
Ngay từ đầu, Dư Tu Bách cho rằng tiểu cô nương da mặt mỏng, nên khi nói đến chuyện cưới hỏi đều sẽ ngượng ngùng như thế!
Mãi cho đến khi tìm được lối thoát, Dư Tu Bách mới chợt lóe lên linh cảm, suy nghĩ mới bừng tỉnh, hay là căn bản nàng vẫn chưa sẵn sàng gả cho mình? Cho nên nàng mới né tránh không trả lời vấn đề này của hắn!
Dư Tu Bách muốn hỏi nàng, nhưng nhìn nàng ôm eo hần không buông, nam nhân lại có chút luyến tiếc.
Nếu có điều gì muốn hỏi, hắn có thể đợi đến khi thoát ra ngoài lại đề cập đến chuyện này, dù sao hai người vẫn sẽ luôn ở bên nhau, lo gì không có thời gian hỏi nàng chứ.
“Biểu ca, huynh có thích muội, dù chỉ là một chút không?”
Lỗ tai Dư Tu Bách giật giật, nghe thấy động tĩnh ở phía xa, Nguyên Sắt Sắt nằm nép ở một bên ngực Dư Tu Bách, chú ý đến động tác của hắn, đoán được có người đến tìm bọn họ, đột
nhiên lớn tiếng hỏi hắn.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng làm một động tác rất nhỏ, cẩn thận làm cho trái tim Dư Tu Bách mềm ra, giống như đang sợ hãi điều gì đó.
“Muội đoán xem?"
Dư Tu Bách bật cười, dùng bàn tay to vỗ vào mông tiểu cô nương một cách hài hước rồi thuận tiện ôm cả người nàng lên, không để nàng bị trượt xuống.
Muội nghĩ xem rốt cục ta có thích muội hay không?
Không thích muội thì làm sao có thể mặc kệ dục vọng trong lòng muốn thân thể muội? Nếu không thích muội, sao lại muốn nhờ mẫu thân đến cầu hôn muội? Muội hãy làm thê tử của ta, bên cạnh ta cả đời.
Nguyên Sắt Sắt cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, mặc dù đã đoán được, nhưng khi nghe người mình thích thừa nhận cũng thích chính mình, trong lòng nàng vẫn là không khống chế được vui mừng. Nguyên Sắt Sắt cười đến cong cong đôi mắt, giống như thoả mãn đến chịu không nổi, nhưng trong lòng nàng biết rất rõ những lời như vậy vẫn là chưa đủ.
Dư Tu Bách nghiêng mặt xem nàng cười, hắn cũng cười.
"Tiểu thư!"
"Tiểu thư!"
Hương Vân là người đầu tiên nhìn thấy Nguyên Sắt Sắt, người đang được Dư Tu Bách cõng phía sau, dẫm lên những tảng đá gập ghềnh chạy tới, suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
Nàng biết đó là chủ ý của chính tiểu thư nàng, nhưng nàng vẫn lo lắng cho nàng ấy rất nhiều. Không có nàng bên cạnh, làm sao tiểu thư có thể tự lo cho mình? Biểu thiếu gia chưa từng làm công việc hầu hạ, nhỡ khiến tiểu thư chịu khổ thì sao? Nếu nàng thực sự chịu khổ, tiểu thư nhất định sẽ không nói cho nàng ta biết để bảo vệ Biểu thiếu gia.
“Tiểu thư, quần áo bẩn hết rồi!"
Hương Vân đau lòng, nhìn qua hình như trên người không bị thương, điều này giúp Tương Vân thở phào một hơi, nhưng tiểu thư nhà mình ăn mặc khổ sở như vậy từ khi nào.