“Sắt Sắt, hôm nay cảm thấy có khoẻ hơn chút nào không?" Dư phu nhân quan tâm hỏi.
"A di, Sắt Sắt đã khá hơn nhiều."
Nguyên Sắt Sắt nhấp một ngụm nước mật ong trên tay rồi buông xuống, cười an ủi với Dư phu nhân.
“Khoẻ hơn ổn rồi, nhưng lần sau nhất định không được hù doạ a di như vậy nữa!"
Cảm xúc mẫn cảm làm hốc mắt Dư phu nhân thoáng chốc hốc đỏ ửng mỗi lần nhớ đến khuôn mặt nhỏ của Nguyên Sắt Sắt bị bệnh gần như bất tỉnh nhân sự.
"A di, đừng khóc! Con không phải đã không sao rồi ư!" Nguyên Sắt Sắt ôm lấy phu nhân đang nắm chặt khăn lau nước mắt, làm nũng lấy lòng nói: “Sắt Sắt còn muốn ở bên bồi a di cả đời, còn muốn a di nhìn thấy hài tử tương lai của Sắt Sắt lớn lên nữa!"
“Được!"
Vi thị nín khóc mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào cái trán tái nhợt không có huyết sắc Nguyên Sắt Sắt, mắng: "Ngươi cô gái nhỏ này còn suy nghĩ về tư xuân!”
“Sắt Sắt, a di tới tìm con còn có một việc muốn nói với con."
Dư phu nhân nghĩ đến lá thư của trượng phu, tâm tình vừa mới phân tán một chút lại hậm hực lên, nụ cười trên môi cũng trở nên miễn cưỡng.
Ít nhiều gì bà nhìn ra được tiểu cô nương đối với nhi tử hỗn đản của mình có chút hảo cảm, nhưng tên tiểu tử hỗn đản kia lại một kẻ cố chấp, gần như không thể nhìn ra tâm ý của Sắt Sắt. Còn cho rằng bà không biết hắn chỉ đang làm bộ gạt bà để theo đuổi tiểu cô nương Chu Thấm Nhiên kia.
Vốn Dư phu nhân cũng không có bất mãn gì đối với Chu Thấm Nhiên. Nhưng sau chuyện đêm qua lại khiến chính bà nhịn không được hoài nghi, giận chó đánh mèo, đặc biệt là giác quan thứ sáu của nữ nhân khiến bà mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.
Làm sao mà trượng phu của bà lại đi chiếu cố một tiểu cô nương gần như không quen biết? Bà lại nghĩ tới một đoạn chuyện cũ mà bà đã không biết, về một mối quan hệ của Dư Chú đại tướng quân.
Vi Lê Hoa giấu kỹ cảm xúc của mình, hiện tại nghi hoặc của bà còn chưa có người giải đáp, bà cũng chỉ có thể chờ thủ hạ tìm được người biết chuyện, về sau lại trả lời mình vấn đề này.
“Bởi vì một ít duyên cớ, tiểu thư Chu thị lang gia, Chu Thấm Nhiên muốn theo các con cùng rời khỏi kinh thành, nàng ta đi Huy Châu, tiện đường các con cũng đi ngang qua Huy Châu, tiễn nàng ta một đoạn là tốt rồi."
Nguyên Sắt Sắt nhíu mày, cảm xúc của a di hiển nhiên có gì đó không thích hợp, nàng cũng không tiện hỏi nhiều làm gì.
“Là có người nhờ a di nên a di cũng không thể từ chối."
Vi thị yêu thương mà sờ lên vành tai tinh xảo của Nguyên Sắt Sắt, rũ xuống đôi mắt che giấu suy nghĩ hỗn loạn của chính mình.
“Mợ có nói cho biểu ca không?"
Vốn dĩ Nguyên Sắt Sắt muốn mượn cơ hội lần này để khiến quan hệ với Dư Tu Bách tiến thêm một bước, để hai người càng thân mật hơn chút.
Rồi khi nàng chữa khỏi bệnh trở về kinh thành, cho dù biểu ca đã đâm thủng tầng chăn mỏng cuối cùng, rồi định tình với Chu Thấm Nhiên, lấy mức độ thân mật của nàng với Dư Tu Bách
cũng nhất định có biện pháp bức Chu Thấm Nhiên chủ động rút lui.
Nhưng mà hiện tại, kế hoạch của nàng dường như đã bị phá vỡ.
Nguyên Sắt Sắt mắc một căn bệnh nặng, bất kể là Dư phu nhân, Dư lão phu nhân hay là Dư Tu Bách, kể cả Hương Vân và mấy nha hoàn hầu hạ Nguyên Sắt Sắt, đều không được để nàng vất vả quá nhiều.
Chờ đến khi Nguyên Sắt Sắt dưỡng tốt thân thể, có thể từ từ xuống đất, ra ngoài hóng gió, Dư phu nhân đã an bài tốt tất cả mọi thứ cũng chỉ chờ mấy người bọn họ xuất phát rời khỏi kinh thành.