Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 37




“Biểu ca, biểu ca, ta là Sắt Sắt đây, chúng ta không thể làm chuyện như vậy!"

Ánh mắt Nguyên Sắt Sắt tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt trong suốt chứa đầy nước mắt, bàn tay nhỏ bé đẩy lồng ngực cứng rắn nóng như lửa của nam nhân.

"Biểu ca, chúng ta không thể làm chuyện như vậy, huynh sẽ hối hận."

Tiểu cô nương giả vờ dùng chân duỗi ra đạp vào thân thể nặng nề của nam nhân, uốn éo thân thể nhỏ bé hương mát non mềm của mình, lại âm thầm phối hợp với động tác vùng vẫy khiến cho quần áo của chính nàng và Dư Tu Bách đều nới lỏng ra, da thịt dán sát vào nhau.

"Biểu ca!"

Tiểu cô nương giả vờ giãy giụa, chạm vào bên trong áo nam nhân, đôi tay nhỏ vừa mềm vừa trơn châm, dầu vào lửa ở trên người nam nhân trúng dược.

Cơ thể của biểu ca cứng quá, mình thật sự có thể chịu đựng được sao?

Nguyên Sắt Sắt có chút muốn lâm trận lùi bước.

- - xoẹt

Nguyên Sắt Sắt cảm nhận được một trận mát lạnh.

Đôi mắt nam nhân đỏ lên, hoàn toàn đem váy trên người nàng xé rách toạc, cánh tay vai ngọc lõa lồ ra không khí, như thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, không kìm được mà co vào trong lòng ngực nam nhân.

Lần này, động tác nữ nhân giống như tín hiệu cho ác lang thắng thắng xâm phạm.

Nguyên Sắt Sắt thật sự cảm thấy nguy hiểm trỗi lên.

“Biểu biểu ca?"

Hơi thở của tiểu cô nương trở nên nặng nề hơn thật sự trở nên khẩn trương, co rúm lại thân mình lui về phía sau, nhưng nàng bị nam nhân siết chặt thân dưới sao có thể trốn đi đâu?

Bên trên yếm trắng như tuyết thêu một đoá mẫu đơn nở rộ diễm lệ, vừa vặn che đi bộ ngực mới phát dục của thiếu nữ, khi thiếu nữ vừa hít thở một hơi, hoa mẫu đơn liền phập phồng theo bộ ngực non nớt xinh đẹp, tản ra mùi hương kích tình.

Hạ thể thiếu niên cứng lên như muốn nổ tung, không muốn bồi thiếu nữ chơi trò trốn tìm nữa.

Thân thủ luyện võ quanh năm để giết địch trên chiến trường dễ như trở bàn tay mà đem thân thể tiểu cô nương ghì chặt dưới thân, há to miệng ngậm lấy đầu v

ú mới nhú của thiếu nữ.

"A..... "

Thiếu niên không có kinh nghiệm nên không hiểu được cách thương hương tiếc ngọc, lại còn trúng xuân dược, chỉ biết một mặt đòi lấy, n/úm v/ú bị hút đến đau nhức do từ trước đến nay chưa từng bị người nào đối đãi như vậy.

Nhưng đây là người nàng đã thích từ nhỏ và nàng thích làm chuyện như vậy với hắn.

Nguyên Sắt Sắt vừa đau đớn vừa vui sướng, dù nàng thành thục hay có nhiều tâm tư thì suy cho cùng, nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương chưa đến 16 tuổi.

"Biểu ca, biểu ca, huynh đừng như vậy mà!"

Nguyên Sắt Sắt thừa biết về đạo lý diễn trò, đã làm thì phải làm cho trót, dược này cũng sẽ không làm Dư Tu Bách hoàn toàn quên đi đêm nay, hắn sẽ luôn nhớ tới ngày hôm nay.

Nguyên Sắt Sắt không muốn lúc nào cũng phải chạy theo để nắm chặt trái tim của Dư Tu Bách như trước đây, không muốn khiến hắn hoài nghi mình hoặc phá hư đi hình tượng nàng cần bảo hộ ở trong lòng hắn.

Tiểu cô nương nhỏ giọng yếu ớt mà khóc lóc thút thít không giống như cầu xin tha mà ngược lại càng giống như đang câu dẫn Dư Tu Bách làm nhiều hơn một chút.

Thiếu niên cau mày không muốn buông tha ngực sữa ở trong tay, không thầy dạy cũng biết mà niết ở chỗ tiểu sò của tiểu cô nương, nhẹ nhàng véo một cái, hai chân Nguyên Sắt Sắt liền

tách ra, gắt gao vòng trên eo gầy của Dư Tu Bách. Hai chân kẹp chặt, tiểu â/m h/ộ cách một lớp vải mỏng dán ở trên d/ương v/ật nam nhân mút q/u/y đầu nam nhân.

C/ôn th/ị/t cực kỳ cương cứng, dưới sự xúc động chỉ nghĩ muốn đâm vào huyệt khẩu cách một lớp quần lót, càng không thể tự chủ mà thúc vào người nàng thêm vài cái.

Vào lúc Nguyên Sắt Sắt bị Dư Tu Bách mút n/úm v/ú, hạ thể liền trào ra rất nhiều mật dịch, nàng chỉ trộm xem qua mấy thoại bản sung cung, không có kinh nghiệm thực tế, trong lòng còn lặng lẽ hổ thẹn vì thể chất mẫn cảm của chính mình.

Không ngờ tới thể chất như thể được làm từ nước của nàng là thứ nam nhân thích nhất,.

Thật thoải mái!

Nam nhân càng đâm càng thoải mái, sức lực càng lúc càng lớn.

Hai chân thon dài trắng nõn của thiếu nữ bị nam nhân đâm cho lung lay, nếu không có nam nhân chống đỡ, cơ hồ đã từ trên người hắn trượt xuống dưới.

“Sắt Sắt!" Nam nhân không thể nhịn được mà kêu lên một cái tên.

Nguyên Sắt Sắt cả kinh, cho rằng Dư Tu Bách sắp tỉnh lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, nam nhân vẫn còn trầm mê gãi không đúng chỗ ngứa cũng không biết từ khi nào đã kéo quần lót nàng xuống, d/ương v/ật thô cứng nóng rực vọt vào bên trong hoa h/u/y/ệt, bộ phận sinh dục của hai huynh muội dán chặt lấy nhau, không có bất cứ rào cản nào.

“A...... "

Đau quá!

"Thả lỏng ra!"

Nam nhân bất giác vỗ vào mông tiểu cô nương, lại vì yêu thích cặp mông mập mạp lại thêm vỗ mấy lần.

"Muốn kẹp chết huynh sao? Tiểu dâm đãng!”

Dư Tu Bách hồn nhiên không biết ngoài miệng đã nói lời cợt nhả kích thích tiểu cô nương.

“Đau!”

Nguyên Sắt Sắt ủy khuất, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn đôi mắt đỏ máu của nam nhân.

Không biết Dư Tu Bách nghe có lọt tai không mà cúi đầu ngậm lấy n/úm v/ú phấn hồng, miệng lớn mút vào phát ra âm thanh xì xì, một phen động tác này cũng xác thật làm lực chú ý của Nguyên Sắt Sắt bắt đầu chuyển dời đến đầu v*.

Hông eo lại dùng sức một chút, d/ương v/ật thô dài xông vào đâm thủng màng trinh tượng trưng cho trinh tiết của tiểu cô nương.

Máu xử nữ đỏ tươi chảy ra, dọc theo d/ương v/ật nhỏ xuống trên khăn trải giường.

Nàng thật sự đã trở thành nữ nhân của biểu ca.