Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 35




Chu Thấm Nhiên hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.

Cho đến khi gặp được một vài người, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, khi vừa quay trở về liền đụng phải hai người An Vương Dư và Tu Bách đang uống rượu ở trên bàn, giống như khách nhân đang cáo từ chủ nhà mà rời đi.

"Chu tỷ tỷ."

Nguyên Sắt Sắt kỳ thật chẳng uống bao nhiêu, Dư Tu Bách rót cho An Vương quá nhiều, nên chính hắn cũng uống không ít, chỉ là trong phòng phòng oi bức ngột ngạt mới khiến mà hai má Nguyên Sắt Sắt lại ửng hồng.

Cho dù ở dưới ánh nến lờ mờ, nàng cũng xinh đẹp như đào hoa tiên tử

Nhưng giờ phút này Chu Thấm Nhiên đã không còn nhiều tinh lực để chú ý những việc này, nàng ta vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương, kỳ thật tuổi nàng ta vẫn còn nhỏ, cũng chưa từng trải

qua chuyện gì lớn lao, về sau suýt nữa bị a nàng ta dưỡng cho phế đi.

Tuy nhiên nếu là người bình thường, trong tình huống này mà có thể xử sự được như nàng ta quả thực đã không tồi.

Nàng ta tự dặn lòng mình, không cần hoảng, không cần hoảng, muốn chính mình trông như thể chẳng có bất cứ điều gì xảy ra

Rằng nàng ta không biết đó là địa đồ của Công Bộ, tổ phụ cũng chưa từng dậy nàng cái này, bây giờ cũng đã không còn nhớ rõ.

Hết thảy đều là ảo giác của nàng ta.

Uống đến chén cuối cùng, An Vương đã không chịu đựng nổi mà hoàn toàn gục ngã trên bàn rượu.

"Đi thôi Thấm Nhiên, chúng ta đưa ngươi trở về!"

Dư Tu Bách vung tay lên, trong miệng lẩm bẩm, Nguyên Sắt Sắt dáng vẻ tươi cười cứng đờ đứng bên cạnh, cúi mình xuống dìu hắn.

A, Thấm Nhiên......

Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ tươi cười, tay ngứa ngáy mà vuốt ve vài cái nói:

“Chu tỷ tỷ để chúng ta đưa ngươi trở về đi, tuy rằng biểu ca hắn đã uống say nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một nam nhân.”

Nguyên Sắt Sắt lời trong lời ngoài trọng điểm đều ở nói rõ là Dư Tu Bách đã uống say, nghĩ thầm nếu như nàng ta thức thời thì nên chủ động tự mình trở về.

Cũng không phải không có thị vệ, an ninh trật tự dưới chân thiên tử chung quy sẽ không kém hơn Giao Châu.

“Ngô...... "

An Vương đang nằm ở trên bàn kêu một tiếng hừ, tôi tớ của hắn ở ngoài cửa liền tiến vào, cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp mà đỡ hắn nằm lên trên giường.

"A, a, tốt."

Chu Thấm Nhiên căn bản không dám tự mình trở về, nhưng nàng ta biết rõ giờ phút này một mình trở về mới không làm người khác sinh nghi.

Có lẽ nàng ta nên bày ra bộ dáng như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm một thiếu nữ bị nuôi nhốt ở trong nhà quý tộc phong kiến, hoàn cảnh gia đình phức tạp, đương gia vẫn là mẹ kế đảm nhận, tại sao có thể có kiến thức, còn biết được địa đồ Công Bộ!

Nhưng nếu người kia quyết đuổi theo, một hai phải đuổi tận giết tuyệt, cũng không phải là không có khả năng......

Chu Thấm Nhiên gấp gáp cần có người đưa nàng ta trở về.

"Biểu ca, đi thôi."

Nguyên Sắt Sắt kinh ngạc nhìn Chu Thấm Nhiên, không hiểu vì cớ gì lời nói ra đã rõ ràng đến như vậy mà lại nghe không hiểu, nhưng khi quan sát cẩn thận, nàng liền chú ý đến góc váy bung ra nhưng sợi tơ mỏng, cộng thêm dáng vẻ cố tình bình tĩnh nhưng lại không có cách nào giấu được sự sợ hãi, cánh mũi hơi hơi run rẩy của nàng ta.

Nhất định nàng đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.

Mặc dù Nguyên Sắt Sắt cảm thấy hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để nói suông nhưng xác thật nàng có chút tò mò.

Chuyện này hắn đã xảy ra trong lúc nàng ta đi ra ngoài, con thuyền này rõ ràng đã được An Vương bao hết, bình thường cũng sẽ không có người nào có thể hoặc dám động đến Chu Thấm Nhiên, lại nhìn thấy bên trong khóe mắt nàng ta có chút tơ máu, phi thường giống bộ dáng vừa mới tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ.

Nói như vậy, hằng là đã nghe được những gì không nên nghe

Nguyên Sắt Sắt thật sự rất tò mò.

Chu tỷ tỷ đã nghe trộm được mật gì? Liệu nàng ta sẽ lợi dụng nó để đạt được mục đích gì đó không? Đây chính là con đường khả thi nhất để từng bước từng bước diệt lên hình tượng đẹp đẽ của Chu tỷ tỷ ở trong lòng biểu ca!

Nguyên Sắt Sắt ôm eo thon của Dư Tu Bách đỡ hắn chậm rãi xuống lầu.

"Biểu ca, ngươi chậm một chút đi mà”

Tiểu cô nương thở phì phò, còn có lòng dạ thảnh thơi, thừa dịp Dư Tu Bách uống rượu xong mơ mơ hồ hồ, vươn ngón tay nhỏ nhắn ra, nhón chân tàn nhẫn chọc vào trán hắn.

Hoá ra cảm giác nắm chặt người khác trong lòng bàn tay rồi chọc vào trán hắn thật thoải mái.

Bỗng lòng bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng liền bắt được tay nhỏ lạnh lẽo của tiểu cô nương, xúc cảm thật tốt vừa lạnh lại vừa trơn cả người Dư Tu Bách khô nóng, niết ở trong tay không buông.

Cánh tay đặt ở trên người tiểu cô nương cũng ra dáng một vẻ theo bản năng, che chở đem Nguyên Sắt Sắt nửa ôm ở trong lòng ngực mình.

“Chu tỷ tỷ, ngươi cẩn thận một chút."

Nguyên Sắt Sắt quay đầu, hơi có chút buồn rầu mà nhắc nhở Chu Thấm Nhiên, đỡ người biểu ca "Quái vật khổng lồ" đang say rượu này xuống lầu thật sự vô cùng gian nan.

Chu tỷ tỷ cũng thất thần mà tự làm chính mình té rồi bị thương.