“Chư vị, thật sự xin lỗi! Thuyền hoa của chư vị hôm nay bổn vương sẽ bao hết."
An Vương đã thay một xiêm y khác rồi mỉm cười xin lỗi với người trên thuyền hoa, thủ hạ của hắn dẫn tất cả bọn họ đến những chiếc thuyền khác sang trọng hơn đã được hắn bao trước đâu vào đấy.
Người bị cắt ngang hứng thú vì e ngại thân phận Vương gia của hắn cũng không nói gì nhiều, cho nên tạm thời chọn chịu đựng.
"Biểu ca? Chúng ta còn xem không?"
Nguyên Sắt Sắt bị dọa sợ, sắc mặt còn có chút trắng bệch, vốn dĩ làn da tiểu cô nương đã trắng như tuyết, bây giờ còn trắng đến trong suốt. Một bộ dáng yếu đuối sợ hãi mới vừa khôi phục, bị Dư Tu Bách ôm lấy che chở gần như bao trọn lấy nàng.
Người thiếu niên trên chiến trường rèn luyện mấy năm, đương nhiên không thể mặc kệ bỏ qua như vậy, khóe mắt ngẫu nhiên liếc qua, đôi mắt lóe lên không có ý tốt của An Vương.
“Không đi thì không đi." Dư Tu Bách an ủi Nguyên Sắt Sắt.
Dư Tu Bách nhất thời vội vàng bảo vệ cho tiểu biểu muội, đến bây giờ vẫn chưa kịp chú ý tới vị cô nương mà bản thân mời đến.
“Chu tỷ tỷ có sao không?"
Nguyên Sắt Sắt cười với Chu Thấm Nhiên, ánh mắt vẫn cứ hồn nhiên như mọi khi.
"Dư tiểu ca?"
An Vương mang theo nụ cười nho nhã tiêu chuẩn lúc hắn còn đứng ở trên bến tàu xin lỗi vừa rồi, chẳng qua hiện tại khoảng cách gần hơn, Nguyên Sắt Sắt thấy được trên mặt hắn cười ra
nếp nhăn, có vẻ như càng nhiều thêm vài phần chân thành.
Tuy nhiên đó vẫn là một lớp mặt nạ giả tạo.
Trong lòng Nguyên Sắt Sắt chế nhạo An Vương làm bộ làm tịch, mà bên ngoài vẫn tỏ đầy ngưỡng mộ với Dư Tu Bách.
Điều làm lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, là lúc ở trên thuyền, giữa nàng và Chu Thấm Nhiên, biểu ca đã chọn cứu nàng, hắn ôm lấy cơ thể nàng trước tiên, áp nàng vào trong lòng ngực rộng rãi vững chắc.
Mặc kệ là vì hắn đã đề cao thân thủ của Chu Thấm Nhiên hay là vì một lý do gì khác, ít nhất thì Nguyên Sắt Sắt biết, bản thân ở trong lòng biểu ca giữ một vị trí rất đặc biệt.
Lúc này, nàng quan trọng hơn so với Chu Thấm Nhiên, đây là lợi thế sau này của nàng.
“Lúc nãy là do tiểu vương và tiểu hầu gia có một ít ân oán cá nhân, vô ý làm phiền mấy người, thật sự xin lỗi!”
An Vương ở trước mặt Nguyên Sắt Sắt thường ra vẻ hiếu thắng như thể tất cả đều đã nắm gọn trong lòng bàn tay hắn, vậy mà lúc này lại biểu hiện cực kỳ thành khẩn, động tác nhận lỗi cũng vô cùng hoàn hảo.
“Bổn vương còn cố ý mang theo chút rau quả quý hiếm từ nước khác đến, mong Dư tướng quân cho chút mặt mũi, nhận lấy lời xin lỗi của tiểu vương."
An Vương sắp từ xếp câu có thể nói là cực kỳ hợp lý, một miệng cắn luôn một Dư tiểu ca, hay Dư tướng quân, còn “Tự hạ thấp mình" tự xưng tiểu vương.
Hôm nay ở chỗ này, nếu Dư Tu Bách không cho hắn chút mặt mũi quay đầu trở về, để hắn kêu Thái Hậu đi cáo trạng với bệ hạ, muốn gây khó dễ Dư Tu Bách để con trai cưng của bà hết giận.
Nguyên Sắt Sắt có chút lo lắng cho biểu ca hay hành động theo cảm tính, nhưng sâu trong lòng nàng lại tin tưởng Dư Tu Bách vô điều kiện, hắn là vì tốt cho nàng.
Mặc kệ hần làm gì, nàng luôn đứng về phía hắn.
Lúc nãy Chu Thấm Nhiên ngã trên thuyền, nãy giờ im lặng làm ngơ, đột nhiên phản ứng, theo bản năng kéo ống tay áo của Dư Tu Bách, lắc lắc đầu với hắn, hy vọng hắn không nên gây chuyện.
Điều này trong lòng Dư Tu Bách đương nhiên biết rõ, bỗng có chút hơi thất vọng với nàng ta, nhưng thiếu niên vẫn rất thích nàng ta, hơn nữa hiện tại hắn cũng không định đòi lại công bằng cho Sắt Sắt ngay, thật ra chính hắn không sợ, chỉ sợ liên lụy nàng.