Nguyên Sắt Sắt lùi lại một bước, đứng phía sau lưng của Dư Tu Bách lặng lẽ quan sát sắc mặt của hai người.
"Ta vào sai rồi."
Chu Thấm Nhiên chủ động cười nói xin lỗi, giọng điệu nhẹ nhàng, thanh âm trong trẻo dễ nghe, lúc cười lên có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
“Muốn đi cùng với hai người huynh muội chúng ta không?"
Dư Tu Bách mời cô nương mà mình thầm mến mộ đã lâu
Chu Thấm Nhiên do dự vừa muốn đồng ý vừa muốn từ chối.
Trước đó vài ngày tiểu ma vương Dư gia mới vừa cứu nàng, lại còn bị thương, bây giờ từ chối hắn, thì đúng là không cho hắn mặt mũi, nhưng nếu đồng ý, Chu Thấm Nhiên lại cảm thấy có chút ngượng ngùng khó xử.
Đã qua nhiều năm như vậy, dường như hắn vẫn còn thích nàng? Hắn còn ở trước mặt biểu muội mời nàng ta ở cùng.
Chu Thấm Nhiên do dự, nàng không biết tiểu ma vương có thể theo đuổi được bao lâu, thân phận của hắn có thể bị di nương của nàng nhận ra hay không?
Chu Thấm Nhiên bị a di của nàng nuôi dạy có chút kiêu ngạo.
Nguyên Sắt Sắt bước lên, cố ý lộ ra một cái đầu nhỏ từ sau vai Dư Tu Bách, nhìn qua giống như đang dựa vào người Dư Tu Bách, nhưng ánh mắt nàng trong sáng lại ngây thơ, tươi cười rất đáng yêu.
“Chu tỷ tỷ không ngại thì hãy ở lại đây đi, chúng ta đều là nữ hài tử, biểu ca và ta có chút chuyện cũng không thể nào mà nói miết được!”
"Nha đầu hư!"
Dư Tu Bách cong ngón tay búng nhẹ trán của tiểu cô nương, thế mà dám ghét bỏ hắn, hắn còn chưa thấy phiền toái khi mang nàng ra ngoài chơi, đôi mắt hơi rũ xuống của hắn vô thức cưng chiều.
Bộ dáng tiểu cô nương làm nũng thật sự chọc người yêu thích, nếu không phải khoảng cách giữa nàng và Dư Tu Bách thật sự có chút chướng mắt, thì Chu Thấm Nhiên thật sự sẽ từ chối.
“Chu tỷ tỷ?”
"Được."
Chu Thấm Nhiên dường như không chịu được thỉnh cầu của tiểu cô nương, rốt cuộc cũng đồng ý.
Kỳ thật trong lòng Nguyên Sắt Sắt một chút cũng không muốn mời Chu Thấm Nhiên đi chung với bọn họ, thật vất vả nàng mới có cơ hội ở một mình cùng với biểu ca, nàng không thích người khác làm phiền.
Nếu không phải thông qua An Vương xác nhận rằng hôm nay Chu Thấm Nhiên muốn tới đây, nàng sợ rằng lúc nàng không nhìn thấy, Dư Tu Bách lại có tiếp xúc gì với Chu Thấm Nhiên làm nàng hối hận.
Nếu không phải sợ biểu ca biết được tâm tư của nàng mà nghĩ cách rời xa, thì nàng cũng không đi làm theo ý của hắn, mở miệng giúp hắn mời Chu Thấm Nhiên vào cùng.
Sau khi đầu óc nóng tuột ra câu đồng ý, trong lòng Chu Thấm Nhiên âm thầm hối hận.
Chỉ dựa vào thân phận nhà bọn họ, hiện giờ lại là đương gia của a di nàng, sẽ rất khó để nàng ta có thể ở một mình một gian phòng trên thuyền hoa như vậy.
Thậm chí thiệp mời mà nàng mang tới đều là do An Vương gửi, hôm nay cũng là bị a di ép phải ra ngoài, nàng bị sửa soạn một phen, đưa nàng ra ngoài đoán chừng cũng là người trong cũng đã được chọn lựa.
Bởi vậy nàng không hề thích bị a di ép ra ngoài, thậm chí có thể nói là rất chán ghét
Kỳ thật Nguyên Sắt Sắt cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cũng quan hệ với An Vương, nàng biết rõ thiệp mời gửi cho Chu Thấm Nhiên là do An Vương xuống tay, nhưng nàng cũng không ngờ nàng ta sẽ đồng ý ở lại với bọn họ, chẳng qua Nguyên Sắt Sắt thực nhanh liền điều chỉnh tốt sắc mặt, thân thiết mời Chu Thấm Nhiên đi đến chỗ cửa sổ xem sông nước với nàng.
Nguyên Sắt Sắt vô cùng nhàm chán ngồi ở cạnh bàn nói chuyện với Chu Thấm Nhiên, lúc trời dần dần tối, dường như người trên thuyền hoa cuối cùng cũng đã tới đủ.
Đột nhiên, toàn bộ thuyền hoa bỗng rung lắc dữ dội, giống như là bị va phải thứ gì đó.
Thân thể Nguyên Sắt Sắt gần đây đã dần suy yếu vì tác dụng của thuốc đã giảm bớt, hiện tại sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, muốn bắt lấy một thứ gì đó để nương tựa.
Sau đó, mấy trận va chạm liên tục xảy ra, thuyền hoa lung lay ngày càng nhiều, đồ đạc trong phòng ngã trái ngã phải, bàn ghế đều đã xô lệch khỏi vị trí ban đầu, không thiếu âm thanh vỡ tan tành của đồ sứ rơi xuống từ trên giá.
Chu Thấm Nhiên cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, tay chân luống cuống đứng cũng không được, thuyền lung lay làm cơ thể nàng ta ngã khắp nơi, còn muốn tìm một thứ gì đó rồi bám chắc lấy.
Bất ngờ xảy ra một cú va chạm dữ dội, toàn bộ thuyền giống như bị đụng đến sắp lật ngược. Chu Thấm Nhiên trượt chân sắp ngã xuống đất, Nguyên Sắt Sắt không có sức lực nắm chặt tay vịn nữa, gần như cũng sắp ngã trên đất.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Nguyên Sắt Sắt cảm giác bản thân bị một đôi bàn tay to giữ lại, ôm lấy nàng thật chặt trong lồng ngực hắn, nàng nửa ngã vào trên người hắn, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm quen thuộc.
"A -- "
Chu Thấm Nhiên khống chế được chính mình, khóe mắt thoáng nhìn qua bên kia, trong lòng dấy lên một cảm giác rồi nghiêng người ngã nhào đến một chỗ khác không có quá nhiều mảnh sứ vỡ.
Mới vừa rồi, rõ ràng hắn cách nàng ta gần hơn.