Khúc Nghệ các không toạ lạc trên những con đường phồn hoa bật nhất Kim Lăng.
Nghe đâu thế lực sau lưng lão bản vô cùng có tiền, quyền lực bao trọn gần như toàn bộ một con phố, tuy rằng vị trí có hơi xa xôi so với các cửa hàng trang sức lớn một chút, nhưng ở một nơi tấc đất tấc vàng như Kim Lăng, có thể có một chỗ lớn, dù là ở một nơi thanh tịnh như vậy, cũng đã thật không dễ dàng gì.
Ngay từ đầu lúc các cửa hàng xung quanh đều đã bị thu mua, đã có một cuộc thương lượng với người ở Khúc Nghệ các, rằng không cho phép có hiện tượng ăn to nói lớn, nhưng có rất nhiều cửa hàng tụ tập đến đây, đứng ở ngoài cửa của Khúc Nghệ các, vẫn là khó tránh khỏi có thể cảm nhận được vài phần sầm uất náo nhiệt thuộc về kinh đô.
"Quận chúa, ngài đã quay lại, nhanh nhanh, mời vào bên trong."
Thị nữ đứng tiếp khách ở ngoài cửa đã nhận ra được thị nữ của Nguyên Sắt Sắt, nhiệt tình lại rất đúng mực mà tiếp đón các nàng.
"Quận chúa vẫn như cũ sao?" Thị nữ kia theo sát hầu hạ cực kỳ chu đáo.
“Hôm nay tiểu thư nhà ta muốn nghe Tuyết Trúc đánh đàn, ừm, vẫn như cũ, phòng nên lớn hơn một chút."
Hương Vân một bên phân phó thị nữ kia, một bên nhét vào tay của nàng ta một túi bạc để sắp xếp chọn vị trí tốt một chút.
“Biết, đã biết, vẫn là căn phòng hạng sang của Lan Tự?"
“Ừm."
Nguyên Sắt Sắt gật gật đầu, đi đến phía dãy phòng hạng sang nhất Lan Tự, nàng đã tới nơi này vài lần, mỗi lần đều ghé lại đây, tựa như chính căn phòng này đã thật sự bị nàng bao trọn.
Thân là tiểu thư của gia đình An Định hầu, nàng cũng không thiếu tiền. Phụ thân nàng, An Định hầu, phụ trách việc vận chuyển lương thực và rơm rạ, không cần vướng vào chuyện tham nhũng, phủ An Định hầu cũng đã đủ giàu có rồi.
"Tuyết Trúc tới."
"Vào đi."
Hương Vân đi ra mở cửa phòng mời nghệ sĩ đánh đàn kia vào trong.
Nam nhân mảnh khảnh mặc áo dài màu xanh lá ôm một chiếc đàn cổ từ từ cất bước đi vào, tuy rằng gầy yếu, lại hiếm có khi ám lên mùi son phấn.
Nguyên Sắt Sắt hơi có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, lúc trước nghe tên Tuyết Trúc xong, vẫn luôn cho rằng hắn là một nữ nhân cao lãnh, quả nhiên nghệ sĩ không thể chỉ xem tên.
“Bắt đầu đi."
Sau khi nam tử mặc thanh y đơn giản hành lễ, tiến vào gian được ngăn cách, thả xuống rèm che, đặt đàn của bản thân lên trên giá đỡ, bắt đầu sướng khúc đã được nha hoàn phân phó từ trước, sau đó mới là tiết mục gảy khúc nhạc mà bản thân hắn am hiểu.
Khi ra ngoài Nguyên Sắt Sắt đã chọn quần áo thoải mái dễ vận động, Hương Vân đã quen thuộc thói quen của nàng, lúc khúc nhạc còn chưa vang lên, cũng đã ngồi xuống bên cạnh bàn, trước tiên chuẩn bị nước trà thoả đáng.
Nguyên Sắt Sắt vung lên ống tay áo, nhấc chân sang bên hông, bày ra tư thế sẵn sàng, rồi bắt đầu múa theo điệu nhạc.
Khi còn nhỏ thân thể nàng không tốt, lại không thích võ công, cha mẹ vì muốn để thân thể nàng khoẻ lên, thế là tìm một vũ sư giỏi dạy nàng vài điệu múa đơn giản, cũng coi như có thể nâng cao sức khỏe.
Ở trong phủ tướng quân, Nguyên Sắt Sắt cũng e sợ âm thanh đàn sáo quấy rầy người khác, sau khi tới kinh thành cũng chỉ có thể đến Khúc Nghệ các, miễn cưỡng ôn luyện nhảy múa, nhảy đến mệt mỏi, lại nghe nhạc một hồi, cũng coi như sung sướng.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Nguyên Sắt Sắt nhảy múa mà ra một tầng mồ hôi, người đánh đàn cũng nhân tiện nghỉ ngơi một lát, để Hương Vân ngồi xuống cùng nàng uống trà, thuận tiện giúp nàng tìm ra chỗ còn thiếu sót.
Tiếng đập cửa "Thình thịch", cắt ngang cuộc trò chuyện ở trong phòng.
"Nguyên tiểu thư."
Giọng nam trầm thấp dễ nghe từ ngoài cửa vang lên.
Nhưng mà ở trong phòng cả hai người chủ tớ Nguyên Sắt Sắt đều biết được sự thật lại là một phen lạnh gáy, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy giọng nói này mang theo một mùi vị
chán ngấy nhè nhẹ.
“Hương Vân, mời An Vương điện hạ vào đi."
“Vâng."
Hương Vân và Nguyên Sắt Sắt liếc nhau, đi tới cửa, không làm sai lễ nghi mà mời vị “Đại Phật gia" này vào trong.
"An Vương điện hạ có chuyện gì muốn tìm một tiểu nữ tử như ta đây? Chắc không phải chỉ là đến đây để tiếp đón đại ca đi!"
Nguyên Sắt Sắt sống lưng thẳng tắp, lại còn không có hành lễ với hắn.
Lấy mục đích của hắn mà nói, chắc cũng sẽ không để ý sự bất kính nho nhỏ này kia của nàng đâu.
"Nguyên tiểu thư suy nghĩ thế nào rồi?"
Mắt phượng của nam nhân híp lại, quen thuộc mà ngồi xuống, trên tay còn tự rót cho mình một chén nước, ngậm ở bên môi, đôi mắt lại rõ ràng mà nhìn xuống dưới cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Sắt Sắt, không buông tha một một chút bất thường nào.
"Ta có thể không đồng ý sao?"
“Nguyên tiểu thư nói đi?"
Nam nhân tự cười một mình, ống tay áo màu tím bị hắn vung qua vung lại, gần như muốn đánh tới trên mặt Nguyên Sắt Sắt.
Nguyên Sắt Sắt quay lưng lại với nam nhân và làm một ánh mắt ghét bỏ với Hương Vân, Hương Vân dù sao cũng phải nhịn xuống không được cười thành tiếng.
Điều duy nhất mà Nguyên Sắt Sắt đắn đo về An Vương đó là hắn được Thái Hậu vô cùng sủng nịch, Nguyên Sắt Sắt sợ sẽ bản thân bị ban hôn với hắn.
Vừa hay, nam nhân tự cho mình là đúng này đang muốn lợi dụng nàng, làm sao lại không phải là Nguyên Sắt Sắt muốn lợi dụng hắn?
“Nguyên tiểu thư, muội giúp ta, cũng là đang giúp bản thân mình!”
Âm cuối của nam nhân kéo thật dài, vô tình để lộ ra sự yếu ớt trong giọng nói.
Sắc mặt Nguyên Sắt Sắt không thay đổi, độ cong trên khoé môi bây giờ cũng không khác với lúc trước là bao, lịch sự lễ nghi.