"Triệu Minh Nguyệt, đó là nho ta mang đến cho Sắt Sắt."
Văn Diệc Sơ không muốn tỏ ra yếu thế, bởi vì từ nhỏ tính cách hai người đã rất giống nhau, nên sớm đã ở chung một chỗ. Giữa hai người lúc nào cũng xảy ra, nhưng càng cãi nhau tình cảm ngược lại càng tốt đẹp gần bó.
Nguyên Sắt Sắt ở Giao Châu cũng gặp qua không ít cô nương đều ở chung với nhau như thế. Chỉ có Chu Thấm Nhiên là có chút không được tự nhiên.
Nàng ta vẫn luôn nghĩ rằng hầu hết các cô nương đều giống như Ngô Phỉ Phỉ, hay các cô nương khác, không phải châm chọc mỉa mai, chính là ra vẻ kiêu căng, ngạo mạng
Bởi vì trước kia tâm tình không được thoải mái, hiện tại Chu Thấm Nhiên nhìn các nàng vẫn là chưa thích ứng kịp, thế nhưng lại cảm thấy có chút thoải mái.
"Chu tỷ tỷ, tới đây."
Nguyên Sắt Sắt thừa dịp Văn Diệc Sơ cùng Triệu Minh Nguyệt trêu đùa, thuận tay cầm lấy quả nhỏ mà Triệu Minh Nguyệt đang bưng trên tay, sợ Chu Thấm Nhiên ngượng ngùng, liền mời nàng ta lại đây với mình. Nàng quen thuộc với Triệu Minh Nguyệt và Văn Diệc Sơ hơn Chu Thấm Nhiên nhiều.
Ba người bọn nàng hôm trước còn từng lặng lẽ đi chơi với nhau, cùng nhau đi đánh bài.
Chỉ là bởi vì lúc trước ở trước mặt Chu Thấm Nhiên đã từng nhắc đến buổi tụ hội này, dĩ nhiên không thể dễ dàng cho qua được, liền để Nguyên Sắt Sắt viết thư mời đến.
"Chúng ta hôm nay chơi trò gì?"
Triệu Minh Nguyệt cùng Văn Diệc Sơ, hai người đều yêu thích võ hiệp giang hồ, rốt cuộc kết thúc cãi vã bằng cách khua tay múa chân với nhau, bất quá cũng may các nàng còn ý thức được mình là tiểu cô nương, là danh môn khuê tú, khua tay múa chân một lúc liền dừng lại, Nguyên Sắt Sắt một bên ăn nho, một bên xem các nàng đánh nhau, có chút buồn cười.
Chiêu thức hôm nay của Văn Diệc Sơ thua Triệu Minh Nguyệt một bậc, nghiêng nghiêng ngả ngả, nói muốn hôm nay chơi vui vẻ cùng Triệu Minh Nguyệt.
"Chúng ta muốn chơi liền chơi trò lớn, đến đây là phải uống rượu mới được, nên phải chơi trò khác trước."
Văn Diệc Sơ cũng thích như vậy, trong đôi mắt mờ mịt Nguyên Sắt Sắt cũng lột ra chút hưng phấn.
Chu Thấm Nhiên nhìn mấy cô nương này đều chờ mong như vậy, sợ mất làm hứng, trong lòng có chuyện muốn nói cũng nghẹn lại.
"Nhà ta ở chỗ thôn trang này vừa mới mua một suối nước nóng, còn chưa có đi qua xem, nếu không chúng ta cùng đi?"
Tiểu Quận chúa vừa mới nhớ đến mẫu thân của mình gần đây vừa mua cho mình thôn trang làm của hồi môn, muốn mời vài người cùng đến.
"Có phải là: "Hoa mai tiểu trang." Được lan truyền trước đây không?"
Triệu Minh Nguyệt hơi có chút hưng phấn.
Ngay cả Chu Thấm Nhiên cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Văn Diệc Sơ, nhưng nghĩ đến thân phận Văn Diệc Sơ, nàng ta lại nhanh chóng bình tĩnh.
"Dĩnhiên."
"Oa."
Triệu Minh Nguyệt giờ phút này thật sự có chút hâm mộ, Hoa Mai tiểu trang trước kia ở kinh thành thật sự rất nổi tiếng, mẫu thân nàng ta trước kia cũng muốn mua thôn trang này, đáng tiếc chủ nhà kia là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Hoàng thân quốc thích, thật sự rất tốt nha.
Mấy tiểu cô nương đã thay y phục thích hợp để xuống nước, cùng nhau ngâm mình trong ao lớn, bốn người dựa vào bốn góc.
Mấy người trong tay đều cầm một bầu rượu, một vài tỳ nữ bưng đồ vật đứng bên cạnh hầu hạ.
"Sắt Sắt, ta uống trước."
"Được."
"Ta như thế nào lại thua rồi." Triệu Minh Nguyệt cười rồi hét lên.
Văn Diệc Sơ cũng cười đến vui vẻ.
Dư Tu Bách thời điểm chập choạng đến đón tiểu biểu muội thì đã bắt gặp mấy tiểu cô nương đều đã say khướt bước ra, người luôn làm mặt lạnh như Chu Thấm Nhiên, trên mặt cũng nhiễm vài sợi ửng đỏ, dù sao hắn cũng có hảo cảm với tiểu cô nương, Dư Tu Bách kinh ngạc nhìn thêm mấy lần.
Vừa đúng lúc Chu Thấm Nhiên cũng cố tình liếc mắt thâm tình nhìn Dư Tu Bách.
"Tiếp tục, đến đây."
Uống nhiều quá Nguyên Sắt Sắt một chút cũng không an tĩnh, không an phận ở trong lòng ngực Hương Vân nhích tới nhích lui, giống như con rắn nhỏ, xoắn xuýt lui tới Hương Vân muốn đỡ cũng không đỡ được con ma men này.
Dư Tu Bách nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh tay tiếp nhận Nguyên Sắt Sắt từ trong tay Hương Vân, chặn ngang bế nàng lên, kiềm chế cánh tay đang lộn xộn của nàng, cuối cùng đưa nàng lên xe ngựa một cách an toàn.
"Khụ, khụ, ngươi có khỏe không?"
Dư Tu Bách nhẹ giọng nói, hắn cũng uống rượu cả một ngày, giọng nói có chút khàn khàn, sau khi rời kinh thành, hn mới hoảng hốt ý thức được chính mình hình như thích tiểu cô nương này.
Trước kia gặp mặt vài lần, vì chiếu cố Sắt Sắt, đều không có cẩn thận quan sát nàng ta kĩ càng, chợt đối mặt với nàng như vậy, lại nhận ra được tâm ý của mình, thiếu niên mới lần đầu biết yêu, khó tránh có vài phần mất tự nhiên.
So với mấy năm trước, nàng ta lớn lên thành thục rất nhiều, không giống như Sắt Sắt, trước sau vẫn là nha đầu nghịch ngợm.
Chu Thấm Nhiên uống say rồi có chút không tỉnh táo không nhìn thấy Dư Tu Bách lúc lướt qua xe ngựa, trong mắt bất giác lộ ra yêu thương mà ôn nhu