Sau khi trở về, Nguyên Sắt Sắt, Văn Diệc Sơ, Triệu Minh Nguyệt ba người lại viết cho nhau mấy phong thư, cuối cùng cũng đã quyết định được ngày ra ngoài chơi lễ đạp thanh.
Nguyên Sắt Sắt nghĩ tới nghĩ lui, thấy hai tỷ muội kia đã cũng đã quyết định xong xuôi rồi, vẫn là mang tính tượng trưng mà cũng gửi cho Chu Thấm Nhiên một phong thư, mời nàng đi cùng.
Không lâu sau, nàng cũng nhận được hồi âm của Chu Thấm Nhiên, nói nàng ta nhất định sẽ đến.
Nguyên Sắt Sắt ở trên bàn cơm nói cho Dư phu nhân biết thời gian và kế hoạch mình muốn đi ra ngoài chơi.
Dư phu nhân phấn khởi vội vàng kéo Nguyên Sắt Sắt hỏi: "Sắt Sắt, cái đứa nhỏ này, sao lại không nói sớm chứ!”
“Hôm nay đã là 28 rồi, giờ làm thêm mấy bộ xiêm y cũng không còn kịp nữa, con sao lại không nói cho cữu mẫu biết sớm chút nữa hử!"
Bản thân Nguyên Sắt Sắt không vội, ngược lại vị trưởng bối Dư phu nhân này thì gấp tới độ lửa sém lông mày, hận bản thân không thể ngay lập tức biến thân thành Chức Nữ*, làm ra một bộ y phục kinh động thiên nhân cho Nguyên Sắt Sắt, để tiểu cô nương mặc lên bộ xiêm y mà bà làm ở trong hội đạp thanh hấp dẫn được kinh diễm.
Ở phía Dư phu nhân, tiểu cô nương của nhà nhà đều cần ăn mặc đẹp, nhất là khi đi ra ngoài chơi, đặc biệt là khi đi cùng các tiểu cô nương cùng tuổi.
Mặc quần áo trang điểm, những điều đó nhất định phải chú ý tới!
Các tiểu cô nương tụ họp cùng nhau, không phải là quần áo trang sức, đơn đơn thuần thuần, tốt biết bao!
Tiểu cô nương Sắt Sắt này, sao lại so với bà còn chẳng chú trọng đến vậy!
Dư phu nhân đã hạ quyết tâm, về sau mỗi lần bà đều phải tự mình thúc giục Nguyên Sắt Sắt, tạm thời cứ xem như là thú vui của chính mình.
Đương nhiên về phương diện khác, bà cũng càng đau lòng cho tiểu cô nương Nguyên Sắt Sắt này, trong mấy năm lớn lên, ở Giao Châu lại có chiến tranh, hiện tại phủ tướng quân ít người,
không có quy củ gì hết.
Trừ lão phu nhân bởi vì tuổi đã cao, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm, không muốn cùng bọn họ ăn cơm bên ngoài, ba vị chủ tử hiện tại đang ở trong phủ tướng quân gần như mỗi ngày đều có một bữa cơm là phải ngồi trên một bàn ăn cơm.
Dư Tu Bách nhìn nương của hắn ánh mắt trở nên kỳ quái, lại nhìn Nguyên Sắt Sắt ngây thơ, tự đem bản thân thành đối tượng nhằm vào trong mắt của nương mình, ghê tởm làm hắn ngay cả cơm nước đêm hôm trước cũng muốn nôn ra.
Quả nhiên, hắn và nương của hắn trời sinh đã không thích hợp với một màn mẫu từ tử hiếu này.
Chỉ có thể là gà bay chó sủa.
Dày vò xong một hồi này.
Dư phu nhân cuối cùng cũng chuyển chủ đề, hơi mang chút hứng thú: "Thế Sắt Sắt đi cùng những cô nương tiểu thư nhà nào vậy?"
Nguyên Sắt Sắt mím môi, liếc mắt nhìn Dư Tu Bách đang chuyên tâm ăn cơm một cái, nho nhã nói: “Chính là Triệu tỷ tỷ, tiểu quận chúa, còn có Chu tỷ tỷ."
“Ừ.”
Dư phu nhân gật đầu.
Nơi hẹn của nhóm tỷ muội Sắt Sắt chọn nằm giữa kinh thành phồn hoa mà các tiểu thư quý tộc thường thích lui tới, cơ hội gặp mặt thành đôi rất lớn.
Lại nhìn nhi tử của mình chỉ biết ăn cơm, một chút cũng không nghĩ tới sinh tôn tử cho mình, Dư phu nhân khẽ ho khan một tiếng, chân phía dưới đá một cái lên chân của Dư Tu Bách, chỉ
sợ tiểu tử thối giả ngu không nghe thấy tiếng ho khan của mình.
“Nhi tử à, vi nương cảm thấy hội đạp thanh lần này con nên đi cùng Sắt Sắt thì hơn!"
Dư Tu Bách suýt chút nữa nghẹn luôn ngụm cơm trong cổ họng, hôm trước nhóm huynh đệ ở kinh thành kia còn hẹn hắn ra ngoài uống rượu chọi dế! Hắn đi theo một đám tiểu cô nương xem náo nhiệt làm gì chứ.
“Nương, các nàng đều là cô nương, một đại nam nhân như con thì đi theo làm gì?"
Dư Tu Bách hơi dừng lại, cảm thấy thái độ của bản thân còn chưa đủ kiên quyết.
Lại lắc lắc đầu, kiên định lặp đi lặp lại nói: "Không đi, không đi!"
Thậm chí Dư Tu Bách còn bưng bát của mình lên, lắng lặng đưa lưng về phía Dư phu nhân, tỏ rõ sự quyết tâm của bản thân. Chỉ có điều Dư phu nhân nếu như thật sự có thể đơn giản bị Dư Tu Bách lừa gạt như vậy, nàng đã không phải nương của hắn rồi.
"Sắt Sắt?"
Dư Tu Bách dùng ánh mắt ý bảo Nguyên Sắt Sắt mau giúp hấn đi
Nguyên Sắt Sắt lắc đầu, chỉ chỉ hồng quang trên mặt cữu mẫu, tỏ vẻ cữu mẫu cao hứng rồi, ai cũng không giúp được.
Nhìn bộ dạng mặt mày hồng hào của Dư phu nhân lúc này, chỉ sợ là ở trong tưởng tượng của bà, nhi tử của biểu ca đều đã trưởng thành đủ lông đủ cánh hết cả rồi.
Sau khi ăn xong, hai người Nguyên Sắt Sắt và Dư Tu Bách một mạch từ trong viện Dư phu nhân rời đi.
Nguyên Sắt Sắt vẫy tay ý bảo bọn hạ nhân đều lùi xuống chút.
Kiễng mũi chân, còn muốn Dư Tu Bách phối hợp cúi đầu xuống mới có thể ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Chu tỷ tý cũng đi đấy? Biểu ca thật sự không đi sao?"
Dư Tu Bách nổi giận, cô gái nhỏ một ngày không đem hắn ra trêu đùa thì ngứa da chịu không nổi phỏng!
Bỗng một bàn tay to lớn một phen ôm lấy khuôn mặt nhỏ, đem cả người của tiểu cô nương vây ở trong lòng bàn tay.
"Biểu...... Biểu ca...... "
“Ừm? Còn dám không?"
“Dám không?"
Dư Tu Bách tay dài chân dài, tuy rằng tiểu cô nương chân tay cũng là thon dài, nhưng chung quy thì dáng người cả hai khác biệt quá lớn.
Thiếu niên cố ý tránh né, tiểu cô nương khua tay múa chân vài cái, giống như người mù sờ voi.
Ngay từ đầu Dư Tu Bách là thật sự muốn giáo huấn tiểu cô nương một chút, nhưng lâu dần, động tác cũng dần dần thay đổi chút ý vị.
Mặt nàng còn không to bằng lòng bàn tay hắn, làn da lại non mịn, xúc cảm da thịt thiếu nữ từ lòng bàn tay thô ráp của Dư Tu Bách truyền tới vô cùng tuyệt vời, còn có hô hấp của nàng dần dần nặng nề, dù rằng ở phía Dư Tu Bách mà nhìn, vẫn nhỏ xinh giống như mèo con.
Đôi mắt Nguyên Sắt Sắt bị hắn che lại hoàn toàn, Dư Tu Bách lại không cho những người hầu kia lại đây, Nguyên Sắt Sắt không nhìn thấy đường.
Vài lần suýt nữa vấp ngã, nhưng đều được Dư Tu Bách đỡ lấy.
Tay hắn thật nóng.
Cảm giác nóng rực từ bên hông của Nguyên Sắt Sắt giống như muốn bỏng đến tận đáy lòng nàng.