Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 20




“Sắt Sắt, ta nhìn thấy rồi nhé."

Đương lúc Chu Thấm Nhiên bị Văn Diệc Sơ hấp dẫn lực chú ý mà trò chuyện, Triệu Minh Nguyệt cười xấu xa làm mặt quỷ với Nguyên Sắt Sắt, nhìn nàng, lại nhìn Dư Tu Bách ở phía xa xa.

Trên mặt Nguyên Sắt Sắt chợt ửng hồng.

Kinh ngạc là ngay cả tiểu quận chúa cũng tò mò vừa nãy Triệu Minh Nguyệt nói cái gì với Nguyên Sắt Sắt.

Chỉ có điều Triệu Minh Nguyệt về chuyện này vẫn giữ đúng mực, đặc biệt là bên cạnh còn có một Chu Thấm Nhiên rõ ràng chẳng thân thiết gì với Sắt Sắt, nàng tất nhiên sẽ không đem những lời này nói ra ngoài.

Khi quay về, Dư phu nhân bởi vì phải đi cửa hàng bên ngoài một chuyến, nên để Nguyên Sắt Sắt ngồi xe ngựa cùng với Dư Tu Bách quay về trước.

Nguyên Sắt Sắt nghĩ tới chuyện bị Triệu Minh Nguyệt trêu chọc, gán ghép với Dư Tu Bách, lại nhớ đến đến quá trình hai người quen biết khi còn ở Giao Châu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, gương mặt lại bắt đầu ngượng ngùng, lỗ tai ửng đỏ làm cách nào cũng không biến mất được.

Nàng ta thật sự đã thấy rất rõ sao?

Cái tên biểu ca ngốc nghếch này, đến tột cùng thì khi nào mới có thể thích nàng đây?

Ngón tay thon dài của Dư Tu Bách nhẹ nhàng, phủi đi tuyết trắng còn vương ở trên trán của Nguyên Sắt Sắt.

Nguyên Sắt Sắt đang đắm chìm trong suy nghĩ thẹn thùng bị một cái phủi nhẹ làm bừng tỉnh, đột nhiên nhìn thấy người nam nhân trước mặt, dọa cho trái tim nàng đập thình thịch, phải che ngực, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Chợt phát hiện ra là Dư Tu Bách, đột nhiên lại càng sợ hãi, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy chút tâm tư của mình hình như đều đã bị người ta nhìn ra mất rồi.

“Biểu ca!"

Nguyên Sắt Sắt cũng có chút thẹn quá hóa giận, tay nhỏ vươn ra liền đánh lên người Dư Tu Bách, một cái rồi lại một cái, Dư Tu Bách lúc đầu chỉ là muốn chọc nàng chút, lúc sau thấy nàng hình như thật sự bị mình dọa sợ rồi, liền cười hì hì làm bộ tránh né, kỳ thật mỗi một lần đều để cho Nguyên Sắt Sắt đánh vào người hắn, còn cố ý chọn những chỗ mà khi tay nàng đánh vào không bị đau.

“Hừ!”

Nguyên Sắt Sắt dẩu cái miệng nhỏ, đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, chậm rãi dừng lại, thở hổn hển ngồi ở bên cạnh cửa sổ, quay đầu đi, cũng không thèm nói chuyện với Dư Tu Bách nữa.

Thật ra về chuyện này, với sức lực của Nguyên Sắt Sắt sao có thể đánh đau Dư Tu Bách, nam nhân từng ra chiến trường đổ máu như vậy chứ.

Bàn tay nhỏ mềm mại nhẵn nhụi đánh vào chẳng khác gì gãi ngứa.

“Sắt Sắt? Sắt Sắt?"

“Sắt Sắt?"

Dư Tu Bách cầm một chiếc tua rua vừa mới bện xong đặt ở trên bàn, dùng những chiếc lông có chút vương vãi ở gốc tua nhẹ nhàng chọc vào mặt của Nguyên Sắt Sắt.

Cào chóp mũi Nguyên Sắt Sắt ngứa ngáy, nhịn không được muốn hắt xì.

"Sắt Sắt?"

Nhưng cái tên biểu ca thối đáng ghét này vẫn cứ luôn lượn lờ ở trước mắt nàng, cười đến rực sáng, thật giống hệt một đóa hoa cúc.

"Biểu ca huynh...... "

Nguyên Sắt Sắt muốn nói, biểu ca huynh về sau mà còn như vậy, ta sẽ gọi tên của huynh!

Còn chưa dứt lời, xe ngựa lại đột ngột dừng lại, Nguyên Sắt Sắt bất ngờ không kịp đề phòng, không vịn vững, trực tiếp cả người ngã nhào vào trong lồng ngực của Dư Tu Bách.

Cơ thể thơm mềm bị thiếu niên vừa vặn chặn ngang ngăn lại, bờ môi hé mở trực tiếp đập vào đôi vai rộng lớn của người thiếu niên, hàm răng xinh đẹp lại công kích lung tung đập vào cánh môi làm sưng lên.

Nguyên Sắt Sắt bị đau nước mắt phút chốc liền loan ướt toàn bộ mắt hạnh ngập nước, lộ ra bộ dạng bị người khi dễ, thật đáng thương.

"Đau quá."

Dư Tu Bách mặc kệ miệng của bản thân đã hôn phải nơi nào, nhanh chóng nâng dậy cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp trong lồng ngực, Lo lắng nhìn nàng, rốt cuộc có chỗ nào bị thương.

Hắn phải bảo vệ tốt cho Sắt Sắt trước tiên chứ!

Ngón tay thiếu nữ nhợt nhạt che miệng, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, hai giọt nước trong sáng long lanh từ gương mặt thanh thuần của nàng chảy xuống, vừa lúc rơi trên bàn tay của Dư Tu Bách.

Tay thiếu niên hơi hơi cuộn tròn lại, sau khi phản ứng lại thì muốn rút về, nhưng rồi lại muốn vươn ra, lau đi nước mắt trên mặt của nàng, xem vết thương trên mặt của nàng.

Nhất thời do dự, Nguyên Sắt Sắt đã tóm được tay của Dư Tu Bách, xoa xoa ở trên môi của chính mình.

Nhõng nhẽo mà làm nũng: "Biểu ca, đau quá! Có phải đã sưng lên rồi không?"

"Huynh giúp ta nhìn xem, có phải hay không?"

Thật ra trong đầu Dư Tu Bách trống rỗng, đầu tứ chi cứng đờ, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.

Tiểu cô nương không chỉ có thân mình mềm mại, miệng cũng mềm mại như vậy sao?

"Thật sự rất sưng sao?" Giọng của tiểu cô nương nghe thấy có chút khóc không ra nước mắt.