“Nguyệt Tỷ Nhi, đây là muội muội của ngươi, nhớ mang nàng theo chơi cùng."
Đi được một đoan, Triệu phu nhân đột nhiên không biết từ đâu đưa tới một vị cô nương, tuy rằng trách cứ nhưng lại không thiếu sự yêu thương.
“Vâng ạ."
Thiếu nữ khuôn mặt có chút bướng bỉnh thoạt nhìn dường như cũng rất thông minh, sau khi liếc mắt nhìn Nguyên Sắt Sắt một cái thì con ngươi sáng rực lên, một mực đồng ý.
Cái dáng vẻ tiêu sái nghiêm nghị, ánh mắt nóng rực kia, khiến cho Nguyên Sắt Sắt trong lòng hốt hoảng lại có chút hoài nghi, bản thân giờ phút này hắn là đang ở Giao Châu, chứ không phải là Kim Lăng.
Cô nương Giao Châu so với các cô nương mà nàng đã gặp qua ở kinh đô đều lớn gan hơn một chút, mặc dù Đại Lương hiện tại cũng không còn quá mức khắt khe đối với nữ tử, nhưng trong một số quan viên thế gia từ tiền triều truyền thừa đến nay mà nói, nữ tử phải cười không lộ răng, đi không lọt gió, ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con.
Khi Nguyên Sắt Sắt vì mắc bệnh luôn phải nằm trên giường, tỷ tỷ sẽ kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện liên quan tới mẫu thân và các bậc tiền bối nương tử quân.
Nghe nói thời điểm vị nữ tướng quân đệ nhất Đại Lương ngang trời xuất thế, trong triều tranh luận không thôi, tiếng không đồng ý để cho nữ tử cũng ra chiến trường lớn nhất chính là thế gia mấy trăm năm truyền thừa ở Kim Lăng.
Nguyên Sắt Sắt không nghĩ tới ở trong Kim Lăng còn có cô nương không bị trói buộc như vậy.
Nhưng mà nhìn cữu mẫu mà xem, cùng Triệu phu nhân cười đến mức cả mặt đều là cưng chiều, lại nghĩ tới tỷ tỷ và mọi người trong nhà đều nuông chiều nàng, mặc nàng ở trong nhà tác oai tác quái.
Nàng cũng dường như hiểu ra vị cô nương trước mặt này vì sao có thể tùy ý trương dương như thế.
Cô nương Giao Châu có thể thoải mái tự tin như vậy, cũng không thể không dính dáng đến sự nuông chiều của cha mẹ ruột.
Cô nương chưa lập gia thất có cách giao tiếp của các cô nương chưa lập gia thất, các phu nhân đã thành hôn tự nhiên cũng có nhóm của các nàng.
Dường như khoảng cách thế hệ giữa các nàng vô thức vẽ ra một cái rãnh rất sâu, người ở hai bên luôn không nói gì mà chỉ lắng lặng đi cùng nhau đi.
"A, nương, vậy con đưa nàng theo cùng đi chơi nha?"
“Đợi chút đã, Nguyệt Tỷ Nhi, đây là yến hội của trưởng công chúa, ngươi không được chạy loạn, tùy ý đụng chạm ai đấy."
Cô nương gọi là Nguyệt Tỷ Nhi, lén nhìn một cái liền kéo Nguyên Sắt Sắt trốn đi xa.
Chỉ có Triệu phu nhân ở phía sau nhìn theo bóng lưng của hai người có phần lo lắng, yến hội kiểu này bà cũng chẳng lo lắng gì, nhưng hôm nay đến vị đệ đệ ruột kia...
Thân phận cùng với các vị vương gia không giống nhau!
Đến một gốc cây có thể miễn cưỡng che khuất chút vầng thái dương dưới, cô nương gọi là Nguyệt Tỷ Nhi mới tạm dừng bước chân, quay đầu lại, cười hì hì hỏi.
"Muội muội bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vừa qua mười lăm.”
"Thế thì ta lớn hơn rồi! Ta còn một tháng nữa thì mười sáu, nếu đã như vậy, muội nên gọi ta một tiếng Nguyệt tỷ tỷ đi!"
Thiếu nữ kia nói xong, nhớ tới muội muội xinh đẹp trước mặt còn chưa biết tên của mình.
“Ta tên Triệu Minh nguyệt, muội muội thì sao?"
Triệu Minh nguyệt nói mặc dù có chút bá đạo, nhưng nàng cười rất chân thành, kỳ thật các nàng chạy tới đây, tốc độ cũng không có nhanh lắm, là tốc độ Nguyên Sắt Sắt có thể thích ứng được, nhìn tính tình Triệu Minh Nguyệt chính là kiểu người thích hợp để chơi chung.
Nguyên Sắt Sắt cũng không ngượng ngùng, thoải mái giới thiệu bản thân, cữu mẫu làm trung gian giới thiệu các nàng quen biết nhau, chính là muốn giúp nàng tìm một bằng hữu ở Kim Lăng, để nàng không đến mức mỗi ngày phải ở trong phủ tướng quân, ngay cả một người bạn nói chuyện cùng cũng không có.
“Muội tên Nguyên Sắt Sắt, là nữ nhi của an định hầu phu nhân Lâm Nguyệt San Lâm tướng quân."
Tên của Lâm Nguyệt San ở cả Đại Lương hầu như không ai là không biết. Bà ấy và Dư Chú tướng quân chính là thần bảo hộ của Tắc Bắc.
Bà ấy lại là thân nữ tử, thế đạo lại rộng lớn, nhưng đối với nữ tử mà nói suy cho cùng vẫn là có chút hà khắc, nhưng cũng chính những điều này đã trở thành một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Lâm Nguyệt San nổi danh Đại Lương.
Nghe thấy Nguyên Sắt Sắt giới thiệu bản thân là nữ nhi Lâm Nguyệt San, hai con mắt của Triệu Minh Nguyệt lập tức sáng lên.
Nhìn ánh mắt của nàng ta, không rõ là có vài phần yêu mến hoặc là thương tiếc chăng?
Kỳ thật nếu không phải hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Nguyên Sắt Sắt, Triệu Minh Nguyệt sợ sẽ dọa người ta sợ chạy mất, cô nàng e là sẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Sắt Sắt.
Sắt Sắt thật sự rất đẹp, giống như viên trân châu trong sáng làm người ta muốn hôn một cái.
Tròng mắt Triệu Minh Nguyệt vừa chuyển, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, nắm lấy tay Nguyên Sắt Sắt đi tới một chỗ khác.
“Đi thôi, đi thôi, Sắt Sắt, hôm nay là ngày mà chúng ta quen nhau, ta muốn cho muội một bất ngờ. Nhưng, trước tiên, tỷ muốn đưa muội đi làm quen với vài vị tỷ tỷ khác đã. Các nàng đều là bằng hữu của ta, ừm, tính tình đều rất tốt để ở chung, muội không cần phải sợ."
Triệu Minh Nguyệt lo Nguyên Sắt Sắt sợ hãi khi phải đối diện với nhiều người không quen biết, vừa đi vừa trấn an nàng.
"Đi như thế này, cẩn thận khỏi ngã."